Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 894: Em Mượn Danh Tiếng Của Chị Một Chút, Được Không?

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:23:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Lư Huy và Cung Hữu Lâm, một người cũng không chạy thoát."

"Anh cứ tạm thời trấn an cục trưởng Lư, chúng tôi sẽ đến ngay."

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hướng Vãn nói với Chúc Khang: "Đi! Bắt người!"

Da đầu Chúc Khang hơi tê dại: "Đi thẳng đến cục công an, bắt cục trưởng? Lỡ như anh ta phản kháng thì sao?" Dù sao đó cũng là địa bàn của anh ta, lỡ như chó cùng dứt dậu thì sao?

Triệu Hướng Vãn đứng dậy, nhìn Lý Dương Minh: "Cảnh sát Lý, lập tức phái xe đưa ba người già này đến cục công an thành phố Tinh, bên ngoài cứ nói là đồn trưởng Cung mời họ đến thành phố lớn hưởng phúc, nhất định không để họ liên lạc với bất kỳ ai. Sáng mai, trên tỉnh sẽ phái người xuống, tiến hành chỉnh đốn toàn diện Tam Thôn Loan. Nếu để lộ ra một chút tin tức nào, chỉ có anh chịu trách nhiệm!"

Lý Dương Minh đã sớm cảm nhận được cơn bão sắp đến, biết rằng đây sẽ là biến động lớn nhất ở huyện La trong mười năm trở lại đây, từ trên xuống dưới chắc chắn sẽ có biến đổi lớn.

Trong lòng anh ta dâng lên một cảm giác vui vẻ mơ hồ. Nhìn chằm chằm ba người già, cắn răng thầm nghĩ: Để xem các người kiêu ngạo! Để xem đám người già ở Tam Thôn Loan các người kiêu ngạo! Giờ trời cao có mắt, quả báo đã đến rồi chứ gì?

Lý Dương Minh đứng thẳng người, ưỡn ngực, lớn tiếng nói: "Rõ!"

Triệu Hướng Vãn nhanh nhẹn dứt khoát, dẫn theo Chúc Khang, Chu Như Lan, Quý Chiêu rời khỏi đồn cảnh sát. Nhìn đồng hồ, lúc này là mười giờ rưỡi sáng, sau khi lên xe, Triệu Hướng Vãn chỉ thị Chúc Khang: "Đến cục công an huyện."

Chúc Khang vừa lái xe vừa hỏi: "Thật sự muốn bắt cục trưởng Lư à? Thật sự có thể dễ dàng đưa anh ta đi chứ?"

Triệu Hướng Vãn cười: "Anh không tin tôi à?"

Chúc Khang lái xe lao đi như bay, phấn khích nói: "Tin chứ! Đương nhiên tôi tin cô!"

Chu Như Lan có chút lo lắng: "Đưa cục trưởng ra khỏi cục công an sao? Chúng ta không có lệnh bắt giữ, cũng chẳng có lệnh triệu tập… Làm như vậy liệu có vi phạm quy định không?"

Chúc Khang nhìn về phía trước, nghiến răng: "Nếu vi phạm quy định thì các cô cứ đổ hết trách nhiệm lên tôi! Tôi chịu kỷ luật. Mẹ kiếp, cái đồ chó má này giấu mình quá kỹ, lại còn là cục trưởng công an, nếu không ra tay nhanh, tôi sợ anh ta sẽ tiêu hủy chứng cứ, hoặc thậm chí trốn ra nước ngoài, đến lúc đó sẽ phiền toái lớn."

Bắt hay không bắt?

Đó là một vấn đề.

Triệu Hướng Vãn nói: "Tướng ở bên ngoài có thể không nhận quân lệnh. Lần này chúng ta đến đây là để bắt Cung Tứ Hỷ và Lư Thượng Võ. Đã tìm thấy rồi thì cứ trực tiếp bắt thôi."

Chúc Khang gật đầu lia lịa: "Phải, bắt! Nhưng... bắt bằng cách nào?" Dù lần này ba người bọn họ đều được trang bị súng, nhưng chẳng lẽ lại rút s.ú.n.g ra bắt người?

Bắt thế nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-894-em-muon-danh-tieng-cua-chi-mot-chut-duoc-khong.html.]

Đây lại là một vấn đề khác.

Triệu Hướng Vãn quay sang Chu Như Lan: "Em mượn danh tiếng của chị một chút, được không?"

Chu Như Lan không rõ Triệu Hướng Vãn đang tính toán điều gì, nhưng biểu hiện vừa rồi của cô đã khiến Chu Như Lan hoàn toàn tâm phục khẩu phục: "Chị có danh tiếng gì chứ? Chỉ cần có ích cho em thì cứ mượn đi."

Triệu Hướng Vãn nói: "Mẹ chị là Miêu Tuệ mà, cán bộ cấp tỉnh đấy."

Chu Như Lan bật cười: "Mẹ chị là giám đốc trung tâm kỹ thuật hình sự, cán bộ cấp sở thôi, chị vẫn gọi cục trưởng Uông của sở công an tỉnh là chú. Nếu điều này có ích thì em cứ dùng."

Triệu Hướng Vãn gật đầu: "Lư Huy dựa vào quan hệ của bố vợ để lên được vị trí này, nhưng cũng không tiến xa hơn được. Vụ án cũ hai mươi năm trước có lẽ anh ta đã quên từ lâu, nhưng nếu anh ta muốn tiến xa hơn, chắc chắn sẽ nịnh bợ chị. Lát nữa khi gặp anh ta, chị cứ theo ám hiệu của em mà hành động."

Chu Như Lan mím môi: "Được!"

Từ đồn cảnh sát bến xe đến cục công an huyện La chỉ mất bảy, tám phút lái xe, Chúc Khang đỗ xe trước cổng, quay sang nói với Triệu Hướng Vãn: "Hai người lên đó, trực tiếp đưa anh ta xuống sao?"

Triệu Hướng Vãn gật đầu: “Quý Chiêu ngồi phía trước, lát nữa tôi và Như Lan sẽ để anh ta ngồi ở ghế sau."

Nói xong, Triệu Hướng Vãn và Chu Như Lan cùng bước xuống xe, hai người nhìn nhau.

Lòng bàn tay Chu Như Lan bắt đầu toát mồ hôi.

Lần đầu tiên thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, Chu Như Lan rất căng thẳng.

[Hơi sợ, tim đập nhanh quá.]

Triệu Hướng Vãn lại rất điềm tĩnh: "Đừng sợ, có em đây."

Chu Như Lan nuốt khan, tay phải lo lắng chạm vào khẩu s.ú.n.g đeo bên hông.

Triệu Hướng Vãn lắc đầu: "Đừng chạm vào nó."

Chu Như Lan vội bỏ tay xuống, nhưng lại không biết để tay vào đâu.

Triệu Hướng Vãn nhìn cô ấy, đôi mắt màu hổ phách sáng lên khác thường: "Chu Như Lan, nghĩ mà xem, Lư Huy có đáng sợ hơn Vũ Kiến Thiết không?"

Chu Như Lan ngẩn người nhìn Triệu Hướng Vãn.

Triệu Hướng Vãn tiếp tục: "Năm đó chị dám đứng trước mặt Vũ Kiến Thiết mà đối đầu với ông ta. Sao bây giờ chỉ gặp một cục trưởng nhỏ nhoi ở huyện mà chị lại căng thẳng thế?"

Loading...