Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 897: Ngụy Trang Bắt Cóc!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:23:46
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Như Lan thở dài, nói với Triệu Hướng Vãn: “Chúng ta ra ngoài rồi sao?”

Triệu Hướng Vãn mỉm cười nhẹ nhàng: “Đương nhiên.”

Chu Như Lan vẫn không yên tâm hỏi: “Bọn họ sẽ không phát hiện điều gì bất thường và phái người ra truy đuổi chứ? Nếu cảnh sát giao thông lập chốt kiểm tra, chúng ta chắc chắn không chạy thoát.”

Triệu Hướng Vãn nói: “Chúng ta đi ra từ Sở Công an, ai dám ngăn cản chứ? Hơn nữa, chẳng phải còn có Phan Lỗi che giấu sao? Mọi người đều tưởng Giám đốc Lữ đang hộ tống hai nữ cảnh sát xinh đẹp dạo chơi mà.”

Nghe đến cụm từ “nữ cảnh sát xinh đẹp”, Chu Như Lan càng nghĩ càng tức, phun nước bọt lên người Lư Huy: “Đồ không biết xấu hổ! Còn dám nịnh bợ tôi à? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”

Triệu Hướng Vãn biết cô ấy đang giận, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Để hoàn thành nhiệm vụ, có những tiểu tiết không cần chấp nhất. Chính vì chúng ta là nữ, lại còn xinh đẹp, nên Lư Huy mới mất cảnh giác. Nếu không, cô nghĩ chúng ta có thể dễ dàng đưa hắn ra ngoài như vậy sao?”

Chúc Khang vừa lái xe vừa nói: “Hai vị vất vả rồi, về đến nơi, tôi sẽ mời hai người một bữa.”

Vì chuyện của anh ấy, mọi người đã cùng nhau vất vả, Chúc Khang luôn ghi nhớ trong lòng.

Triệu Hướng Vãn “ừm” một tiếng: “Ăn cơm thì nhất định phải ăn rồi. Chỉ là, chúng ta còn một trận chiến khó khăn cần đối mặt.”

Chu Như Lan nghe vậy, nhìn Lư Huy vẫn đang bất tỉnh, nói: “Phải, đây có thể coi là bắt giữ người trái quy định. Về đến nơi, chắc chắn sẽ bị phê bình. Nhưng Lư Huy chính là Lữ Thượng Vũ, điều này không thể chối cãi. Buộc anh ta đến trụ sở để thẩm vấn cũng hợp lý, nhưng làm sao để anh ta và Cung Tứ Hỷ khai nhận tội mới là vấn đề.”

Triệu Hướng Vãn nở một nụ cười tinh ranh: “Ai nói là bắt người trái quy định? Chúng ta chỉ là mời Giám đốc Lữ đến thăm và trao đổi tại thành phố Tinh thôi, anh ta tự nguyện đi cùng chúng ta mà.”

Chu Như Lan lập tức hiểu ý: “Đúng! Tôi có thể chứng minh Giám đốc Lữ tự nguyện.”

Chúc Khang cũng nhanh chóng đáp lại: “Đương nhiên là tự nguyện rồi.”

Thậm chí Quý Chiêu ngồi ở ghế phụ cũng gật đầu đồng tình.

Xe tiếp tục lao đi.

Đến trưa, bụng mọi người đều đói cồn cào nhưng cũng không ai quan tâm tới.

Chỉ khi rời khỏi huyện La, mọi người mới có thể thả lỏng đôi chút.

Đến thành phố Tinh, mới coi như an toàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-897-nguy-trang-bat-coc.html.]

Hơn một tiếng sau, Lư Huy tỉnh lại.

Khung cảnh bên ngoài liên tục thay đổi, xe chạy rất nhanh.

Tiếng xóc nảy và tiếng lốp ma sát với mặt đường nói cho anh ta biết rằng anh ta vẫn còn đang ngồi trong xe. Lư Huy không hét lên, anh ta chỉ ngồi thẳng người, quan sát xung quanh.

Chiếc khăn tay trong miệng dù thoảng mùi hương dễ chịu nhưng bị nhét cứng khiến anh ta cảm thấy khó chịu vô cùng.

Tuy đi theo đường hành chính vào ngành, chưa từng thực sự làm việc trên tuyến điều tra hình sự, nhưng do cùng phe với Cung Hữu Lâm nên anh ta cũng từng nghe nói đến những cách thức bẩn thỉu mà bọn họ dùng để dằn mặt người khác.

Nghe và trải nghiệm thực tế là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Lư Huy đảo mắt, dùng ánh mắt cầu xin Triệu Hướng Vãn lấy khăn tay trong miệng mình ra.

Triệu Hướng Vãn liếc nhìn anh ta, không nói gì.

Cô ra hiệu cho Chu Như Lan trông chừng anh ta, phòng khi anh ta bất ngờ nổi điên, nhảy khỏi xe. Sau đó, cô mới lấy khăn tay ra khỏi miệng anh ta.

Là lãnh đạo trong ngành, anh ta vẫn giữ bình tĩnh. Trong khi khẽ cử động cơ mặt đã bị cứng, anh fa chăm chú quan sát bốn người trong xe, âm thầm suy tính.

Điều chắc chắn là giấy tờ giới thiệu và thẻ cảnh sát mà Triệu Hướng Vãn và Chu Như Lan đưa ra không phải giả. Bọn họ không phải là bọn bắt cóc. Vậy chỉ còn lại hai khả năng, hoặc là hắn đã phạm tội gì đó, hoặc là đối thủ chính trị dùng biện pháp phi chính quy để bắt giữ hắn.

Nếu không phải bọn bắt cóc thì phạm tội hoặc đấu đá chính trị, cả hai đều không đáng ngại.

Người dân có thể sợ cảnh sát, nhưng ta cũng làm trong hệ thống, mọi thứ đều phải tuân theo quy trình và pháp luật. Cho dù bọn họ thuộc tổ trọng án thì sao chứ? Cũng phải tuân thủ quy tắc.

Nghĩ vậy, Lư Huy hỏi: “Lệnh tạm giam đâu?”

Triệu Hướng Vãn: “Lệnh gì?”

Lư Huy nghiến răng nói: “Không có gì trong tay mà muốn dẫn đi một Giám đốc Sở Công an như tôi đi à? Các ngươi to gan thật đấy!”

Triệu Hướng Vãn mỉm cười: “Không phải Giám đốc Lữ nói muốn dẫn chúng tôi tham quan huyện La sao? Tôi và sĩ quan Chủ đang đáp lễ anh thôi mà, cũng như mời anh đến tham quan thành phố Tinh.”

Lư Huy trừng mắt không dám tin nhìn cô: “Cô… cô đây là ngụy trang bắt cóc!”

Triệu Hướng Vãn điềm tĩnh đáp: “Bắt cóc gì chứ? Chẳng phải anh rất nhiệt tình tiễn chúng tôi ra ngoài, còn dặn chủ nhiệm Phan xử lý công việc, đích thân tiễn chúng tôi về thành phố Tinh một chuyến đó sao?”

Loading...