Lư Phú Cường mắt đỏ lên, nỗi nhớ quê hương dâng trào: “Tôi... tôi mơ còn mong được về! Nhưng tôi không dám. Từ huyện về đến thôn Tiểu Loan nhất định phải đi qua thôn Tửu Loan, căn nhà ngói xanh của nhà Cung Đại Tráng lấp lánh dưới ánh mặt trời, tôi sợ lắm! Hơn nữa, ban đêm tôi hay mộng du cầm d.a.o đi khắp nhà, tôi sợ tôi sẽ làm hại bố mẹ tôi và các em.”
Chúc Khang hỏi: “Anh thậm chí không gửi lấy một lá thư về?”
Lư Phú Cường lắc đầu: “Trước đây tôi có gửi thư về, nhưng sau này tôi g.i.ế.c A Hạ, trốn chui trốn lủi, sống như chuột trong cống rãnh, tôi không dám viết thư.”
Chúc Khang nhếch môi cười giễu cợt: “Anh tưởng rằng anh cứ bặt vô âm tín thì họ sẽ mãi chờ anh ở đó sao?”
Lư Phú Cường ngây người nhìn anh, linh cảm có điều chẳng lành tựa như một bàn tay vô hình siết chặt lấy cổ họng hắn, khiến hắn nghẹt thở.
Đau nhói ở n.g.ự.c xộc tới, Lư Phú Cường khó nhọc cất lời: “Họ... họ vẫn ở đó chứ?”
Chúc Khang nhìn vẻ mặt quằn quại của Lư Phú Cường mà lòng hả hê: “Anh nghĩ sao?”
Lư Phú Cường muốn quỳ xuống cầu xin, nhưng thân thể bị trói chặt, hắn không thể đứng dậy, đành từ từ giơ tay lên cao, tạo thành một tư thế cầu xin.
Giọng hắn ta run rẩy, mắt ngấn lệ: “Tôi biết, khi còn trẻ tôi đã g.i.ế.c chị của anh, tôi tội lỗi chồng chất, c.h.ế.t vạn lần cũng không chuộc được, tôi thực sự, thực sự rất hối hận. Tôi không ngủ được trọn đêm, tôi thường xuyên mộng du, tôi không thể kết hôn, không thể sinh con, cả đời tôi đang sám hối, tôi là một kẻ tội đồ!”
Nỗi khao khát biết tin về quê nhà và người thân khiến Lư Phú Cường không ngại cúi mình trước Chúc Khang: “Tôi xin anh, xin anh, xin hãy nói cho tôi biết, bố mẹ tôi, các em của tôi bây giờ ra sao rồi?”
Nhìn tên hung thủ trước mắt, người mới mười sáu tuổi đã vung d.a.o c.h.é.m c.h.ế.t chị gái mình, trong lòng Chúc Khang chẳng thể nào thương hại nổi.
Anh muốn biết đến thế sao? Được, thế thì tôi sẽ chẳng vội nói cho anh biết đâu.
Phòng thẩm vấn đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Chỉ có Lư Phú Cường nhỏ giọng nói: “Cầu xin anh đấy, cầu xin mọi người, xin mọi người hãy nói cho tôi biết đi. Tôi hối hận rồi, tôi sẽ nhận tội, tôi chỉ muốn biết tin tức của người nhà mình mà thôi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-903-chua-tung-chiu-kho-vay-thi-cung-dung-khuyen-nguoi-khac-phai-luong-thien.html.]
Trên gương mặt gầy nhom kia chỉ toàn là vẻ cầu xin, dáng vẻ hèn mọn của hắn lúc này khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Triệu Hướng Vãn và Chu Phi Bằng đang phụ trách ghi chép đưa mắt nhìn nhau một cái.
Chưa từng chịu khổ vậy thì cũng đừng khuyên người khác phải lương thiện.
Năm Chúc Khang lên sáu, cả nhà anh ấy gặp nạn lớn, từ đó anh ấy cũng mất đi trí nhớ. Mặc dù có cậu mợ chăm sóc, yêu thương anh ấy vô điều kiện, nhưng vết sẹo từ tận sâu trong lòng Chúc Khang mãi mãi còn đó, chỉ cần động vào đều sẽ khiến anh ấy cảm thấy đau đớn vô cùng.
Chúc Khang từng nói, sau khi tới thành phố Tinh học đại học, chứng đau đầu mất kiểm soát của anh ấy mới dần trở nên khá hơn. Có thể thấy anh ấy vẫn luôn luôn bị đau đầu, đó chính là tội lỗi mà Lư Phú Cường, Cung Tứ Hỉ, Lư Thượng Võ đã gây ra!
Bây giờ Lư Phú Cường lại ra vẻ đáng thương, không ngừng cầu xin, muốn biết tin tức của người thân mình.
Vậy còn người nhà của Chúc Khang thì sao? Ông nội, bà nội, cha, mẹ, chị gái và cả em trai họ của anh ấy bị ba người Lư Phú Cường sát hại thì sao đây? Trơ mắt nhìn chị gái c.h.ế.t thảm trước mặt mình, chính tai nghe thấy người thân mình gặp này, đối với một đứa trẻ chỉ mới sáu tuổi mà nói, điều này tàn nhẫn tới mức nào chứ?
Vì thế, Triệu Hướng Vãn và Chu Phi Bằng đều im lặng không nói gì.
Cứ thế để mặc Chúc Khang dùng sự im lặng hành hạ Lư Phú Cường đi.
Lư Phú Cường cầu xin tới khàn cả giọng, cuối cùng cũng không thể phát ra tiếng nữa rồi, nhưng hai tay hắn vẫn chắp lại trước ngực, cứ thế đưa mắt nhìn chằm chằm Chúc Khang, lẩm bẩm: “Cầu xin anh đấy, cầu xin anh nói cho tôi biết đi.”
Trước mắt Chúc Khang đột nhiên trở nên mơ hồ.
Anh ấy nhanh chóng chớp chớp mắt, cố gắng kìm nén dòng lệ đang chực trào nơi khoé mắt mình.
“Thôn Tửu Loan, thôn Tiểu Loan và cả thôn Hậu Loan đều đã bị phá huỷ toàn bộ. Nhà của anh, nhà của tôi đều biến mất không còn nữa.”
Cuối cùng cũng đợi được Chúc Khang mở miệng trả lời, hai mắt Lư Phú Cường sáng lên, thế nhưng chờ tới khi Chúc Khang nói hết câu, ánh mắt hắn lập tức trở nên u ám: “Không còn nữa sao? Đều biến mất hết rồi sao?”
Hắn đột nhiên trở nên hưng phấn, chiếc còng tay va chạm với chiếc ghế sắt phát ra tiếng động lớn: “Vậy, ngôi nhà mái ngói màu xanh của Cung Đại Tráng cũng bị phá huỷ luôn rồi đúng không?”
[Tôi sợ nhất là căn nhà mái ngói màu xanh đó đấy, có phải nó đã biến mất không còn nữa rồi không? Thế mình không cần sợ nữa. Tất cả mọi chuyện đều như chưa từng xảy ra!]