Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 904: Nếu Để Tôi Biết Người Đó Là Ai, Ông Đây Sẽ Dạy Dỗ Bọn Họ Một Trận

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:24:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chúc Khang biết hắn đang suy nghĩ gì trong lòng, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, không nói lời nào.

Vừa rồi còn cảm thấy tên này có phần đáng thương, nhưng bây giờ khi nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của hắn khi nghe nói ngôi nhà mái ngói màu xanh của Cung Đại Tráng đã bị phá huỷ, sự chán ghét trong lòng Chúc Khang càng nhiều hơn.

Lư Phú Cường đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đưa mắt nhìn Chúc Khang: “Nó bị phá huỷ là chuyện tốt! Nhà ở vùng nông thôn bị phá huỷ rồi chẳng phải sẽ có thể được xây dựng lại sao? Chắc chắn phía chính phủ sẽ bỏ tiền ra, hoặc cấp đất, để cha mẹ tôi có thể xây một căn nhà mới, đúng không?”

Chúc Khang trả lời hắn: “Lư Phú Cường, anh đừng vội mừng. Tin tức mà chúng tôi nhận được, e rằng sẽ khiến anh cảm thấy thất vọng đấy.”

Tim Lư Phú Cường lại lần nữa cảm thấy căng thẳng: “Sao thế?”

Chúc Khang chậm rãi nói, không những thế còn cố ý kéo dài khiến đối phương cảm thấy sốt ruột: “Ba thôn làng này đều bị phá huỷ, sau đó đến bên cạnh bến xe ở huyện La xây dựng nên Tam Thôn Loan. Người được lợi trong chuyện này là Cung Tứ Hỉ và Lư Thượng Võ, còn nhà các người… Vô cùng thê thảm.”

“Thảm á?” Lư Phú Cường nhìn chằm chằm Chúc Khang, trong mắt lóe lên vẻ hung hãn: “Sao anh lại nói thế?”

Chúc Khang liếc nhìn Triệu Hướng Vãn, cô khẽ gật đầu một cái.

Chúc Khang tiếp tục nói: “Lúc phá dỡ và di dời, bởi vì số tiền bồi thường và đất được bồi thường đều sẽ được phân chia theo đầu người, thế nhưng anh vẫn luôn không liên lạc với người nhà của anh, thế nên cha mẹ và các em của anh đã xảy ra tranh chấp với ban lãnh đạo.”

Lư Phú Cường cảm thấy khó hiểu: “Tranh chấp cái gì chứ? Cho dù tôi có không liên lạc thì tên tôi vẫn có trên hộ khẩu từ trước đến giờ, đương nhiên phải tính luôn cả tôi chứ.”

Chúc Khang cười lạnh một tiếng: “Cha mẹ vì muốn tranh thủ cho anh có một miếng đất để ở, thế là bắt tay vào cùng xây nhà cùng em trai anh. Thế nhưng trong thời buổi lợi ích luôn được đặt lên hàng đầu, nếu chia cho anh thêm một phần thì người trong thôn sẽ phải bớt đi một phần, huống hồ chi mỗi năm anh đều chẳng về nhà lấy một lần, mấy ai sẽ đồng ý chia tiền, chia đất cho anh?”

Hai mắt Lư Phú Cường híp lại: “Sau đó thì sao?”

[Mẹ kiếp, thừa lúc tôi không có ở nhà, dám bắt nạt cha mẹ và em trai tôi đúng không?]

[Nếu để tôi biết người đó là ai, ông đây sẽ dạy dỗ bọn họ một trận.]

Chúc Khang nhận ra, Lư Phú Cường đang bên bờ vực tức giận, thế là quyết định châm thêm một ngọn lửa nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-904-neu-de-toi-biet-nguoi-do-la-ai-ong-day-se-day-do-bon-ho-mot-tran.html.]

“Sau đó á? Sau đó, cha mẹ anh vẫn luôn không ngừng giành phần cho anh, nhưng người trong thôn lại báo rằng anh mất tích. Trong lòng cha mẹ anh cảm thấy uất ức, lâm bệnh không dậy nổi, cuối cùng đã qua đời vào năm 1983. Còn em trai anh, Lư Phú Quý đã rời khỏi quê hương, không rõ tung tích. Năm 1987, ba thôn làng này thống nhất xây dựng lại Tam Thôn Loan, người ở đồn cảnh sát cũng gạch tên anh ra khỏi hộ khẩu, từ đó tới bây giờ, trên phương diện pháp luật, anh được tuyên bố rằng đã chết.”

Cha mẹ chết.

Người có quan hệ thân cận với hắn nhất là em trai lại không rõ tung tích.

Cuối cùng hắn bị cưỡng ép xoá tên ra khỏi hộ khẩu, xem như đã chết?

Từng chuyện từng chuyện một giống như một con d.a.o nhọn đ.â.m thẳng vào nội tâm vừa hèn mọn vừa yếu ớt của Lư Phú Cường.

Sau một thoáng im lặng, Lư Phú Cường đột nhiên hỏi: “Thế còn em trai tôi thì sao?”

“Đến nơi khác làm việc, đến nay cũng chưa thấy về.”

“Thằng bé nhỏ hơn tôi mời tuổi, năm nay khoảng hai mươi sáu tuổi, chắc hẳn đã lấy vợ sinh con rồi đúng không?”

Chúc Khang liếc nhìn hồ sơ hộ khẩu trong tay: “Chuyện này tôi không biết.”

“Thế còn em gái của tôi thì sao? Con bé nhỏ hơn tôi sáu tuổi, năm nay đã ba mươi rồi, chắc hẳn cũng đã kết hôn, sinh con rồi nhỉ?”

“Sau khi kết hôn cũng đã chuyển ra ngoài sinh sống.”

Lòng Lư Phú Cường cảm thấy đau đớn.

Hắn ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn Chúc Khang: “Còn Cung Tứ Hỉ thì sao? Gia đình cậu ta lấy được nhà cửa và đồ đạc trong nhà Cung Đại Tráng, không những thế cậu ta còn trộm được không ít tiền từ tủ đầu giường của Cung Đại Tráng. Trước khi tôi bỏ nhà ra đi, cậu ta có từng nói với tôi, là anh em với nhau, cậu ta chắc chắn sẽ chăm sóc người nhà của tôi.”

Chúc Khang cũng không thêm bớt chuyện gì, nói thật: “Cung Tứ Hỉ tiếp tục học lên cấp ba, sau khi đổi tên thành Cung Hữu Lâm thì thi đậu vào đại học Cảnh Sát, bây giờ đã là đồn trưởng đồn cảnh sát khu vực Tam Thôn Loan. Cha mẹ và anh em của anh ta đang ở trong một căn nhà hai tầng nhỏ, có tiền có xe, cuộc sống vô cùng thoải mái.”

Trong mắt Lư Phú Cường loé lên vẻ lạnh lùng, mí mắt giật giật mấy cái.

“Thế còn Lư Thượng Võ thì sao? Cậu ta ở cùng thôn với tôi, năm đó cha của cậu ta là trưởng thôn Tiểu Loan. Cậu ta từng nói, mấy người chúng tôi là anh em, vậy nên sẽ hiếu thảo với cha mẹ tôi giống như cha mẹ cậu ta.”

Loading...