Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 906: Ông Trời Đúng Là Có Mắt

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:24:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Hướng Vãn hỏi ngược lại hắn: “Sao anh biết chúng tôi không bắt họ?”

Lư Phú Cường cảm thấy hưng phấn: “Bắt rồi sao? Bắt được thì tốt, bắt hết đám bọn họ đi! Chúng là anh em hội Tam Đao, đã đến lượt có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia rồi! Năm đó người g.i.ế.c cô gái nhỏ kia là tôi, nhưng người g.i.ế.c bốn người lớn trong nhà Cung Đại Tráng là Cung Tứ Hỉ! Còn người g.i.ế.c thằng bé kia là Lư Thượng Võ!”

Khoé miệng Triệu Hướng Vãn hơi cong lên, được lắm, chó cắn chó, như thế mới là tuyệt vời nhất.

Hiếm khi Chúc Khang và Triệu Hướng Vãn có cùng tần số, lập tức tiếp lời: “Đáng tiếc, nói miệng thì không thể xem là bằng chứng được. Bây giờ bọn họ là lãnh đạo trong hệ thống công an, một câu nói của anh là có thể định tội được họ sao? Không có chứng cớ, e rằng… Bắt rồi cũng phải thả ra thôi. Ôi chao! Tôi cũng muốn băm bọn họ ra thành trăm mảnh, thế nhưng, tôi là cảnh sát, cảnh sát phá án thì phải có chứng cứ!”

Lư Phú Cường nhìn chằm chằm Chúc Khang: “Tôi đã nhận tôi, chính tôi là người đã g.i.ế.c chị gái anh, tại sao lời khai của tôi vẫn không thể định tội bọn họ?”

Chúc Khang kiên nhẫn giải thích: “Anh nhận tội, kể lại chi tiết quá trình gây án, miêu tả vô cùng rõ ràng, cái này là một chuyện. Nhưng nếu anh muốn xác nhận rằng có người ngoài cùng tham gia gây án với anh, vậy thì cần phải có bằng chứng bằng giấy bổ sung vào. Cung Tứ Hỉ, Lư Thượng Võ cũng là cảnh sát, bọn họ biết rất rõ điều này, bọn họ chỉ cần đẩy hết mọi tội lỗi lên người anh, nói anh đang vu khống hãm hại họ, anh có gì để phản bác?”

Lư Phú Cường gấp tới mức đập mạnh còng tay: “Vậy thì còn cách nào? Có cách nào để khiến bọn họ nhận tội?”

Triệu Hướng Vãn cũng rơi vào trầm tư.

Có thể để Lư Phú Cường nhận tội cũng là xuất phát từ sự áy náy và sợ hãi trong lòng hắn.

Phóng đại sự sợ hãi này, hơn nữa còn có người sống sót sau vụ án là Chúc Khang kích thích, Lư Phú Cường mới ngoan ngoãn nhận tội.

Tuy nhiên, Cung Tứ Hỉ, Lư Thượng Võ không giống như thế.

Đối với vụ thảm án diệt môn mà mình đã thực hiện khi còn trẻ, bọn họ hoàn toàn chưa thức tỉnh hay sợ hãi gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-906-ong-troi-dung-la-co-mat.html.]

Thậm chí trong lòng còn có vẻ dương dương đắc ý, cảm thấy bản thân g.i.ế.c người nhưng lại có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, sự nhận thức này đã thúc đẩy bọn họ tiếp tục làm bậy, tuỳ ý chà đạp luật pháp.

Muốn để hai tên ác độc như Cung Tứ Hỉ và Lư Thượng Võ ngoan ngoãn nhận tội vậy thì sẽ vô cùng khó khăn. Cả nhà Cung Đại Tráng đã c.h.ế.t hơn hai mươi năm, chứng cứ cũng đã phai dấu thời gian từ lâu, thôn làng cũng tan thành mây khói vì việc phá dỡ và di dời.

Dựa vào lời khai của một mình Lư Phú Cường để định tội bọn họ sao? Bọn họ sẽ nói đây là do Lư Phú Cường ghen tị, nên mới hãm hại bọn họ.

Dựa vào ký ức của Chúc Khang vào năm sáu tuổi, thứ nhất anh ấy cũng chỉ nhìn thấy được một hình xăm và nghe thấy tiếng mấy người nói chuyện. Thứ hai, ai có thể chứng minh được, sau hai mươi năm, trí nhớ của một cậu bé cũng không hề bị phai mờ, không thay đổi?

Tóm lại, chỉ cần Cung Tứ Hỉ và Lư Thượng Võ không chịu nhận tội, thế thì bọn họ thật sự cũng không còn cách nào khác.

Lư Phú Cường đột nhiên khẽ nở nụ cười.

“Ông trời đúng là có mắt.”

Câu nói này của Lư Phú Cường đã thành công thu hút sự chú ý của Triệu Hướng Vãn, Chúc Khang và cả Chu Phi Bằng, ba người họ đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn.

Dáng vẻ hắn lúc này khác hoàn toàn so với lúc cười như điên như dại ban nãy, nụ cười trên mặt Lư Phú Cường lúc này hiện vẻ chân thành và vui mừng.

Hắn đưa mắt nhìn Chúc Khang: “Bé Dũng, tôi biết tôi nhất định sẽ bị tử hình, thế nên tôi sẽ tặng anh một món quà, anh nhanh chóng còng đầu hai tên chó chết, vô tình vô nghĩa đấy lại đi.”

Hắn toét miệng cười một tiếng, trong nụ cười u ám mang theo vẻ điên cuồng: “Anh em tốt ấy mà, không sinh cùng ngày cùng tháng, nhưng nguyện c.h.ế.t cùng ngày cùng tháng.”

Chúc Khang hỏi: “Quà gì thế?”

Lư Phú Cường nói: “Anh cho người tới tiệm bán d.a.o của tôi đi, tìm con d.a.o trông có vẻ tầm thường nhất trong số đó mang về đây, con d.a.o đó nằm ở dưới cùng bên trái của kệ trưng bày ấy, rút cán d.a.o ra, bên trong nó có giấu một thứ.”

Lư Phú Cường vừa cười vừa nói: “Sau khi hội Tam Đao của chúng tôi g.i.ế.c người xong, quay trở về nhà tôi, bởi vì nhiệt huyết sôi trào, quyết định kết nghĩa bằng máu, lập tức lấy m.á.u dính trên mặt, áo mưa, và cả giày của chúng tôi. Lư Thương Võ đã viết lời thề, lời thế này được viết trên một tờ giấy được xé ra từ cuốn vở bài tập của tôi, sau đó ba người chúng tôi ký tên, in dấu tay bằng m.á.u lên đó. Tôi vẫn luôn giữ lại tờ giấy này.”

Loading...