Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 907: Mang Trên Mình Trách Nhiệm Và Vinh Quang Của Hội Tam Đao

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:24:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên.

Lư Phú Cường cười không thở nổi: “Bọn họ dặn dò tôi phải thiêu huỷ nó, thế nhưng tôi cũng không thiêu hủy. Cho dù đi tới đâu, tôi đều mang theo tờ giấy ghi lại lời thề này, chỉ có tờ giấy dính đầy m.á.u này mới giúp tôi không cảm thấy cô đơn. Tôi dùng giấy nến cẩn thận bọc nó lại, chỉ sợ nước thấm vào làm ướt nó, khiến nó bị hỏng. Chỉ cần có tờ giấy này, thế có thể chứng minh được tội ác năm đó, không phải do một mình tôi gây ra, mà do cả ba người bọn tôi cùng thực hiện. Ông trời muốn đánh c.h.ế.t mấy người xấu bọn tôi, ít nhất cũng còn có hai người nữa đi cùng tôi, có phải không?”

Có chứng cứ? Chúc Khang đột nhiên đứng lên.

Triệu Hướng Vãn và Chu Phi Bằng cũng lập tức đứng dậy theo.

Buổi thẩm vấn kết thúc.

Một tiếng sau, Chúc Khang đeo bao tay, trên tay đang cầm con d.a.o trông có vẻ tầm thường kia, sau đó dùng tay còn lại cầm lấy cán dao, dè dặt mở ra, đặt trên mặt bàn trong phòng làm việc.

Tờ giấy trong quyển vở bài tập sần sùi, ba hàng chữ được viết bằng bút chì, kiểu chữ rất lớn, giọng điệu trên tờ giấy có chút kiêu ngạo, ngu ngốc.

“Hôm nay chúng tôi lấy m.á.u lập lời thề,

Mang trên mình trách nhiệm và vinh quang của hội Tam Đao,

Anh em cùng chung chí hướng, gắn kết như càng với lá, cùng nhau xây dựng nghiệp lớn!”

Phía dưới là chữ ký của ba người, Lư Thượng Võ, Cung Tứ Hỉ và Lư Phú Cường. Dưới tên của ba người họ còn có một dấu vân tay bằng máu.

Dấu vân tay của hung thủ, chữ ký, vết m.á.u của nạn nhân, đầy đủ chứng cứ rồi!

Nhìn thấy dấu tay m.á.u dính trên giấy, hai mắt Chúc Khang rưng rưng: “Hướng Vãn, so sánh ADN của tôi với vết m.á.u này là có thể chứng minh đó là của cả nhà Cung Đại Tráng.” Mặc dù vết m.á.u đã khô lại từ lâu rồi, nhưng ADN trong m.á.u sẽ không mất đi cho dù thời gian có trôi qua bao lâu, cho nên vẫn có thể tiến hành kiểm tra được.

Chu Phi Bằng lớn tiếng nói: “Đúng! So sánh dấu vân tay là có thể chứng minh người cùng lập lời thề với Lư Phú Cường chính là Cung Tứ Hỉ và Lư Thượng Võ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-907-mang-tren-minh-trach-nhiem-va-vinh-quang-cua-hoi-tam-dao.html.]

Cha mẹ của Cung Tứ Hỉ và Lư Thượng Võ đều đang ở đây, chỉ cần tiến hành kiểm tra ADN của bọn họ là có thể chứng minh Cung Hữu Lâm là Cung Tứ Hỉ, còn Lư Huy chính là Lư Thượng Võ!

Vậy còn chần chờ gì nữa, mau chóng tiến hành kiểm tra ADN thôi.

Triệu Hướng Vãn tận dụng thời gian, lập tức liên lạc với Miêu Huệ, nói rõ tình hình, sau đó đưa mẫu vật cần tiến hành xét nghiệm.

Chu Phi Bằng lấy dấu vân tay của Lư Huy và Cung Hữu Lâm, nắm bắt thời gian bắt đầu tiến hành đối chiếu ADN.

Kiểm tra chứng cứ cần phải có thời gian, nhưng số lượng người cần thẩm vấn vẫn còn xếp một hàng dài.

Người tiếp theo mà Triệu Hướng Vãn, Chúc Khang và Chu Phi Bằng muốn thẩm vấn chính là Cung Đại Lợi.

Cung Đại Lợi, Cung Đại Tráng, tên tương tự như hai anh em, cho dù Cung Tứ Hỉ có căm ghét chú của mình, cho dù Cung Đại Lợi ghen tị với cuộc sống tốt đẹp của Cung Đại Tráng, nhưng người c.h.ế.t như ngọn đèn hết dầu, sự áy náy trong lòng Cung Đại Lợi càng lúc càng nhiều.

Sau khi bị đưa tới một nơi xa lạ, dáng vẻ kiêu ngạo trước kia cũng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là dáng vẻ hèn mọn, già nua.

Dù sao cũng không phải là nghi phạm, ông ta cũng không bị tra hỏi, công an cũng khách sáo với ông ta hơn, còn cho bác sĩ tới tiến hành kiểm tra huyết áp, lấy m.á.u đi xét nghiệm “kiểm tra sức khoẻ”, điều này càng khiến ông ta cảm thấy sợ hãi, bất an.

Ông ta là người mù chữ, những kiến thức mà ông ta có được phần lớn là đến từ những bộ phim ảnh, mấy vở kịch mà ông ta được xem lúc còn bé. Trong mấy bộ phim ông ta từng xem qua, tội phạm tử hình trước khi bị c.h.é.m đầu thường sẽ được thưởng một bữa ăn ngon, gọi là “bữa ăn cuối cùng”.

Chẳng lẽ, ông ta sắp c.h.ế.t rồi sao?

Trong lòng Cung Đại Lợi đang cảm thấy sợ hãi, bất an, bây giờ lại bị đưa vào phòng thẩm vấn lạnh như băng một mình, cách một lớp hàng rào bằng sắt, ông ta nhìn thấy Triệu Hướng Vãn và Chúc Khang, trên người đang mặc đồng phục cảnh sát, khí thế bừng bừng, hai chân ông ta lại bắt đầu run rẩy.

Cũng không đợi cảnh sát mở miệng, nói chuyện, ông ta lại bắt đầu lải nhải: “Tôi không g.i.ế.c người, tôi không phạm tội, tôi là một ông già vô dụng, năm nay tôi đã sáu mươi lăm tuổi rồi, tôi già rồi, hết hơi hết sức rồi. Cầu xin các người, tha cho tôi đi. Tôi sẽ dập đầu tạ tội với các người, tôi sẽ thắp hương cho các người…”

Chúc Khang lên tiếng ngắt lời ông ta: “Hai mươi năm trước, sao ông biết Cung Tứ Hỉ đã g.i.ế.c người?”

Cung Đại Lợi không trả lời câu hỏi của anh ấy, mà chỉ đưa mắt nhìn sắc mặt của Chúc Khang, đưa tay ra, vuốt ve đầu anh ấy trên không trung: “Bé Dũng à, bác là bác của cháu. Lúc cháu được sinh ra đời, bác còn từng bế cháu nữa. Vào mỗi dịp cuối năm, khi nhà cháu đến chúc tết, bác còn lì xì cho cháu đấy, cháu quên cả rồi sao?”

Loading...