Cung Đại Lợi chưa từng được đi học, cả đời chỉ tin vào tâm linh, ma quỷ, vậy nên ông ta rất sợ khi nghe thấy người khác nói gì mà oan hồn tới đòi mạng, thế là bị dọa tới mức cả người run rẩy, hai tay ôm lấy cơ thể mình, sợ hãi đưa mắt nhìn xung quanh, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không có, không có, ra ngoài đi.”
Khóe miệng Triệu Hướng Vãn cong lên.
Được lắm, chỉ cần có thứ bản thân cảm thấy sợ hãi, thế tôi sẽ có cách khiến ông chịu mở miệng!
“Cung Đại Lợi, ông cho rằng oan hồn đến lấy mạng, đó chính là sẽ trực tiếp đến nhà nuốt chửng linh hồn của ông sao? Vậy ông đúng là không có học thức rồi.”
“Có một kiểu trả thù được gọi là d.a.o cùn chặt thịt, ông biết không?”
“Trước hết sẽ khiến cho sự can đảm của ông càng lúc càng tăng lên, nuôi dưỡng sự tham lam trong lòng ông ngày một nhiều hơn, chờ tới khi dục vọng từ từ nuốt chửng lương tâm của ông, sau đó để ông từ từ ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t từng người thân của mình.”
“Người đầu tiên phải c.h.ế.t chính là người lớn trong nhà, để bọn họ chịu đựng sự thống khổ, sự hối hận, cơn ác mộng sợ hãi, để bọn họ gào thét, tuyệt vọng mà c.h.ế.t đi.”
Cung Đại Lợi hoảng sợ nhìn Triệu Hướng Vãn.
[Cô ta đang nói gì thế? Cô ta là đang muốn nói Tứ Nhi nhà mình bị quỷ nhập sao?]
[Đúng rồi, kể từ khi gia đình của Cung Đại Tráng xảy ra chuyện, Tứ Nhi bắt đầu trở nên nóng nảy, ánh mắt trở nên hung hãn, không ngừng lớn tiếng, mắng chửi cả nhà.]
[Trước đó là cha tôi, sau đó lại là mẹ tôi, từng người từng người một, đầu óc như sắp nổ tung, cuối cùng c.h.ế.t rất đau đớn.]
Triệu Hướng Vãn tìm được đường tắt để có thể phóng đại sự hoảng sợ trong lòng ông ta, thế là cũng bắt đầu đi theo con đường đó.
“Tiếp theo sẽ tới anh chị em của anh ta, anh ta cũng biến bọn họ trở thành người xấu giống mình, làm những việc bất chính, cờ bạc, bắt cóc và buôn bán phụ nữ và trẻ em… Nói chung việc gì kiếm tiền được thì sẽ làm cái đó, có đúng không? Một mình anh ta là người xấu thì có ý nghĩa gì đâu chứ? Anh ta phải kéo theo nhiều người hơn cùng trở thành người xấu giống như mình, có như thế tương lai dưới địa ngục mới trở nên náo nhiệt được, có đúng không?”
Cung Đại Lợi ngừng khóc lóc, ngơ ngác nhìn Triệu Hướng Vãn.
Ông ta rất muốn Triệu Hướng Vãn im miệng, thế nhưng không biết vì sao, ông ta lại không lên tiếng ngăn cản.
[Đúng! Tứ Nhi là ngọn nguồn của mọi tai hoạ.]
[Nó là cảnh sát, thế nhưng lại là một cảnh sát lòng dạ đen tối.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-909-tu-nhi-la-ngon-nguon-cua-moi-tai-hoa.html.]
[Nó hoàn toàn không sợ người khác sẽ trả thù, nó xúi giục Nhất Hạ và Nhị Thu làm những chuyện đáng c.h.ế.t kia, nó bảo tất cả mọi chuyện đều có nó ở đây rồi, chẳng sao đâu.]
[Đại Nhi và Nhị Nhi vốn là hai đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời, vô cùng hiếu thảo, nhưng càng về sau càng như biến thành một người khác.]
Triệu Hướng Vãn lại nói tiếp: “Cho dù có được ăn ngon, mặc đẹp, ở một căn nhà lớn, nhưng như thế thì sao chứ? Ác quỷ là muốn tất cả các người đón nhận hết thảy những thứ này, chờ tới khi các người nhận ra thì đã không thể thoát khỏi cuộc sống như thế này nữa rồi. Một ngày nào đó, đến đúng giờ đó ngày đó, tất cả mọi thứ đều sẽ tan thành mây khói!”
“Phạm pháp, ngồi từ.”
“Giết người, tử hình.”
“Tất cả số tiền kiếm được, đều sẽ bị tịch thu toàn bộ.”
“Những món đồ mà các người đã cướp được từ tay người khác, đều sẽ phải trả lại toàn bộ!”
Trong ánh mắt của Triệu Hướng Vãn lóe lên vẻ lạnh lùng, lời nói của cô đã hoá thành vô số d.a.o nhọn, đ.â.m thẳng vào trái tim già nua, yếu đuối của Cung Đại Lợi.
“Nếu như ông vẫn luôn sống trong nghèo khó, một khi tiền bạc tiêu tan, vậy thì cảm giác đau lòng của ông sẽ không mãnh liệt như thế.”
“Nếu như ông vẫn luôn khó khăn, gian khổ, một khi mất đi tự do, sự đau đớn trong lòng ông cũng sẽ không sâu sắc như thế.”
“Thế nhưng, ông được hưởng thụ vinh hoa, phú quý, cảm nhận được tất cả đặc quyền trên đời này, thế nên dã tâm của ông không ngừng bành trước, ông muốn mượn ông trời thêm năm trăm năm nữa… Lúc này, tất cả đều sẽ bị lấy đi!”
Triệu Hướng Vãn đột nhiên ngừng lại, đưa mắt nhìn chằm chằm Cung Đại Lợi.
“Cung Đại Lợi, sau khi mất đi tất cả, đối mặt với sự tuyệt vọng, vô cùng sợ hãi… Đây mới gọi là oan hồn lấy mạng!”
Cung Đại Lợi ôm chặt lấy cơ thể mình, cổ họng nghẹn ngào: “Đừng, đừng nói nữa.”
Đừng nói nữa? Sao bây giờ lại không nói?
Chết được xem là gì chứ? Cũng chỉ là một kết thúc, tất cả đều kết thúc, chẳng còn gì để biết nữa.
Việc Triệu Hướng Vãn phải làm, chính là g.i.ế.c c.h.ế.t lòng của Cung Đại Lợi ngay trước mặt Chúc Khang.
Chỉ có như thế mới có thể khiến người c.h.ế.t yên nghỉ, để cho sự tức giận và không cam tâm trong lòng Chúc Khang biến mất, để anh ấy dần bình tĩnh lại.