Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 910: Ai Nói Con Người Vốn Lương Thiện?

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:24:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ông vốn có thể sống thoải mái, vui vẻ, cho dù nghèo một chút, nhưng nhà ông đông con, chỉ cần cố gắng một chút, chờ tới khi con ông lớn lên, chờ tới khi thôn làng bị phá huỷ và phải di dời đến nơi khác, cuộc sống của gia đình ông sẽ trở nên tốt hơn.”

“Đầu óc Cung Tứ Hỉ vẫn còn bình thường, sẽ tiếp tục đi học, cho dù có muộn hơn một năm, nhưng chỉ cần chờ tới khi ông có tiền thế sẽ có thể cho anh ta đi học. Anh ta có thể học trường Cảnh Sát, trở thành một người cảnh sát tốt đẹp, từng bước từng bước đi lên vị trí cao, trở thành lãnh đạo, cũng không có ai không nói anh ta là một đứa con ngoan, hiếu thảo.”

“Ông có ba cậu con trai và ba cô con gái, sống trong thôn làng này hạnh phúc biết bao. Bọn họ hiếu thảo, hiểu chuyện, chăm chỉ, cả nhà ông sống hòa thuận, yêu thương nhau. Cho đến năm ông bảy mươi tuổi, toàn bộ người trong thôn đều đến chúc thọ ông, cho dù tương lai có nhắm mắt buông xuôi, ông nằm trên giường bệnh cũng cảm thấy thoải mái, vui vẻ.”

“Tuy nhiên, tất cả những thứ này đều đã bị huỷ hoại hết cả rồi!”

Cung Đại Lợi nghe đến đây, hối hận tới mức nước mắt không ngừng chảy xuống.

[Tứ Nhi à, tại sao con có thể làm ra chuyện ác độc như thế? Để linh hồn người ta mãi chẳng thể đầu thai được?]

[Con kéo các anh con cùng nhau làm chuyện xấu, bây giờ cảnh sát bắt được rồi, tiêu tùng hết cả rồi!]

[Bây giờ ba người con trai của tôi đều phải ngồi tù, tôi già cả rồi biết dựa vào ai đây chứ?]

Tiếng nói của Triệu Hướng Vãn nhẹ nhàng tựa như gió: “Cung Đại Lợi, ông hãy thành thật khai báo đi.”

Cung Đại Lợi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Triệu Hướng Vãn, bờ môi run rẩy cả nửa ngày, cuối cùng mới nói ra được một chữ: “Nếu tôi nói ra hết, vậy thì những oan hồn đó có thể tiêu tán, sau khi tôi có có thể không cần phải xuống mười tám tầng địa ngục, vẫn có thể đầu thai làm người đúng không?”

Triệu Hướng Vãn không nói gì, cứ thế yên lặng nhìn ông ta.

Vẻ lạnh lùng trong ánh mắt của cô cũng dần biến mất đi, chỉ còn sót lại vẻ thương hại.

Ai nói con người vốn lương thiện?

Ích kỷ, tham lam… Đây mới chính là bản tính của con người.

Đối diện với ánh mắt như thế, trong lòng Cung Đại Lợi cảm thấy vô cùng áy náy và chua xót.

Cung Đại Lợi vịn vào ghế đứng dậy, cúi đầu khom người thật sâu trước Chúc Khang, thông qua gương mặt đó Chúc Khang, dường như ông ta nhìn thấy gương mặt thật thà, chất phác của Cung Đại Tráng, ông ấy cười nói: Anh, em có con trai rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-910-ai-noi-con-nguoi-von-luong-thien.html.]

Con trai Cung Đại Tráng đã trưởng thành, nhưng còn con trai của ông ta lại bị quỷ dữ nuốt chửng.

Chúc Khang đứng thẳng người, bị động tác này của ông ta khoá chặt.

Tiếng nói của Cung Đại Lợi run rẩy, nhưng lời nói lại vô cùng thẳng thắn: “Đồng chí cảnh sát, tôi khai, tôi sẽ khai.”

Sau khi cầm theo bản ghi chép lời khai đã được ký xác nhận, trong mắt Chúc Khang hiện vẻ thoải mái.

Chu Phi Bằng vỗ vai anh ấy một cái, lên tiếng an ủi: “Người anh em, không sao cả. Sau này cậu chỉ cần sống vui vẻ, khỏe mạnh, vậy thì ông bà nội, cha mẹ cậu và cả chị gái đều sẽ vui lòng.”

Triệu Hướng Vãn nhìn anh ấy một cái: “Thiện sẽ có thiện, ác ắt gặp quả báo. Không phải là không gặp quả báo, mà chỉ là nó chưa tới mà thôi. Bây giờ…”

Ba người đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh nói: “Đến lúc rồi!”

Người được thẩm vấn thứ ba vào ngày hôm nay chính là Tôn Hữu Mẫn.

Thứ nhất, Tôn Hữu Mẫn và Cung Đại Tráng không ở cùng một thôn, vậy nên bà ta không có lòng đồng cảm với thảm án diệt môn của gia đình ông ấy.

Thứ hai, Tôn Hữu Mẫn goá chồng đã nhiều năm, con trai chính là mạng sống của bà ta.

Muốn đối phó với bà ta, phải tìm một hướng đi mới.

Triệu Hướng Vãn tìm Cao Quảng Cường tìm hiểu thông tin mà ông ấy lấy được sau khi nói chuyện với Lư Huy, sao đó lại nói chuyện với phó huyện trưởng Lý, cũng hiểu thêm được chi tiết về cách hành vi tham nhũng của Lư Huy trong chốn quan trường.

Sau khi đã chuẩn bị xong đầy đủ mọi thứ, lúc này Triệu Hướng Vãn mới tiến vào phòng thẩm vấn.

Tóc của Tôn Hữu Mẫn đã được chải chuốt gọn gàng, hàng cúc chéo trên áo của bà ta cũng được cài lại ngay ngắn, chỉnh tề, cho dù là lần đầu tiên được đưa vào phòng thẩm vấn của cục cảnh sát, nhưng bà ta lại chẳng hề qua loa, xốc xếch chút nào, có thể thấy, là một bà lão xinh đẹp ở vùng nông thôn.

Triệu Hướng Vãn hỏi bà ta: “Lư Huy chính là Lư Thượng Võ, điều này không sai đúng không?”

Con trai là người làm quan, cũng không thể nào làm giả hồ sơ, lý lịch được, Tôn Hữu Mẫn cũng biết không thể nào chống chế được, hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi.

Triệu Hướng Vãn mỉm cười: “Được, sau khi xác định xong điều này, chúng ta nói đến vấn đề khác nhé?”

Tôn Hữu Mẫn liếc mắt một cái, sau đó cũng phớt lờ không thèm để ý tới.

Loading...