Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 911: Người Sống Trên Đời Chẳng Phải Đều Vì Tiền Tài Và Danh Lợi Sao?

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:24:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

[Trò chuyện cái gì? Muốn tôi bán đứng con trai mình sao? Đừng hòng!]

[Con trai tôi vì để thăng quan tiến chức, ở rể trong nhà họ Dương, nhà họ Lô mất hết mặt mũi mới có được ngày hôm nay, sao tôi có thể cản đường nó được chứ?]

[Cô cảnh sát này chẳng phải người tốt đẹp gì, không cần để ý tới cô ta!]

Triệu Hướng Vãn hỏi bà ta một câu: “Hiện giờ bà đang sống cùng anh cả của Lư Huy đúng không?”

Tôn Hữu Mẫn lại hừ lạnh một tiếng.

Chu Phi Bằng lớn giọng: “Nghiêm túc trả lời câu hỏi!”

Bộ cảnh phục vẫn có chút lực uy hiếp, Tôn Hữu Mẫn chỉ đành trả lời một câu: “Đúng thế.”

Triệu Hướng Vãn lại tiếp tục đặt câu hỏi: “Anh cả có mấy người con?”

Tôn Hữu Mẫn bị chọt trúng chỗ đau: “Bốn người.”

[Bốn người đều toàn là con gái, hơn nữa, bởi vì không tuân theo chính sách kế hoạch hoá gia đình, phải nộp cả tiền phạt. Mặc dù nói có Thượng Võ chống lưng, sinh thêm hai đứa nữa cũng chẳng sao, thế nhưng không biết có phải phần mộ tổ tiên xảy ra vấn đề gì hay không, bây giờ con dâu đã lớn tuổi, không thể sinh thêm được nữa, phiền phức c.h.ế.t mất!]

Triệu Hướng Vãn khẽ mỉm cười: “Đúng là có phúc, bốn đóa hoa xinh đẹp.”

Tôn Hữu Mẫn liếc nhìn bà ta một cái: “Cô đang châm chọc tôi đấy à? Nhà họ Lư không có người nối dõi, có phúc gì ở đây?”

Triệu Hướng Vãn tiếp tục kích thích bà ta: “Sao lại nói là không có người nối dõi? Không phải con trai thứ của bà có một cậu con trai sao? Nghe nói dáng vẻ điển trai, được đi học đàng hoàng, vô cùng ngoan ngoãn.”

Lòng Tôn Hữu Mẫn đang rỉ máu, tức giận nói: “Cô im miệng cho tôi!”

Triệu Hướng Vãn nói: “Đáng tiếc là, đứa cháu trai duy nhất của bà, lại mang họ Dương.”

Gương mặt Tôn Hữu Mẫn bắt đầu co rút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-911-nguoi-song-tren-doi-chang-phai-deu-vi-tien-tai-va-danh-loi-sao.html.]

[Đúng là tạo nghiệt, vì để thăng quan tiến chức mà ngay cả tổ tiên cũng không cần nữa!]

[Khi tôi c.h.ế.t đi rồi, cũng chẳng còn mặt mũi nào gặp lại ông nhà tôi.]

[Cho dù con trai cả hiếu thảo thì có ích gì chứ? Nó chẳng sinh được con trai, ôi chao.]

Triệu Hướng Vãn cười lạnh một tiếng: “Thăng quan, phát tài quan trọng đến thế sao? Quan trọng tới mức ngay cả tổ tiên, cả tên họ mình cũng không cần nữa? Các người không cảm thấy xấu hổ mà cho đó là điều đáng tự hào, có phải không? Có một cậu con trai làm sở trưởng, vinh quang biết bao! Chỉ tiếc là, mọi vật mọi sự trên đời này đều có số mệnh, là ai cũng không thể trốn được sự an bài của ông trời!”

Tôn Hữu Mẫn quay mặt lại, nghiêm túc nhìn Triệu Hướng Vãn: “Một cô gái nhỏ như cô thì hiểu cái gì chứ? Người sống trên đời chẳng phải đều vì tiền tài và danh lợi sao?”

Triệu Hướng Vãn biết, Lư Thượng Võ có thể g.i.ế.c người vào năm mười sáu tuổi, có thể thay tên đổi họ, sau đó đến ở rể nhà họ Dương vào năm hai mươi mốt tuổi, chắc chắn có liên quan chặt chẽ tới cách giáo dục của mẹ anh ta.

“Người sống trên đời này, đều vì tiền tài, danh lợi? Nếu đã như vậy, tại sao lại phải so đo việc con trai trưởng không thể sinh con trai? Tại sao lại để ý đến việc cháu trai theo họ Dương?”

Tôn Hữu Mẫn cắn răng: “Hương khói của tổ tiên không thể tắt được.”

Triệu Hướng Vãn cười ha ha một tiếng: “Có tên còn phải có lợi, có lợi lại còn đòi có cháu nối dõi. Bà cho rằng bà là ai? Nhà mười đời tích đức sao? Không làm được việc tốt, cũng không tích đức lại cho đời sau, vậy thì có lý do gì mà mọi sự tốt đẹp đều thuộc về bà chứ?”

Tôn Hữu Mẫn kinh ngạc nhìn cô, như có điều suy nghĩ.

[Chẳng lẽ thật sự là do chuyện năm đó Thượng Võ làm đã làm ảnh hưởng tới đức hạnh, cho nên nhà họ Lư mới không có người nối dõi?]

Triệu Hướng Vãn lấy ra tờ giấy ghi lời thề ước của ba người Cung Tứ Hỉ, Lư Thượng Võ và cả Lư Phú Cường, đưa cho Tôn Hữu Mẫn xem.

“Bà nhìn thấy chưa? Con trai bà mới mười sáu tuổi đã lập hội Tam Đao, g.i.ế.c sạch cả nhà Cung Đại Tráng, làm toàn những chuyện ác độc. Ông trời vẫn có mắt đúng không? Cho nên bây giờ nhà họ Lư các người tuyệt tử tuyệt tôn! Cả đời này của bà, cho dù đến khi nhắm mắt xuôi tay, cũng không còn mặt mũi nào mà đến gặp tổ tiên.”

Tôn Hữu Mẫn nheo mắt, trong lòng xuất hiện vô số suy nghĩ.

[Cảnh sát cái gì cũng biết sao?]

[Thượng Võ là một người có chủ kiến, tôi có thể làm thế nào đây chứ? Nó nói muốn g.i.ế.c người là lập tức đi g.i.ế.c người, nó nói muốn ra ngoài làm việc là cứ thế mà đi luôn, nó nói muốn ở rể là cứ thế đến nhà người ta ở rể. Nó điển trai, lại thông minh, tôi nào có thể quản lý được nó chứ?

[Tôi vẫn còn Thượng Văn, không thể để nó bị Thượng Võ ảnh hưởng. Không có cháu trai, tôi còn có cháu gái, sau này cháu rể đến nhà ở rể, sinh cháu trai cho nhà họ Lư, điều này vẫn có thể.]

Triệu Hướng Vãn yên lặng chờ đợi phản ứng của Tôn Hữu Mẫn.

Loading...