Dù đối mặt với ba tân binh, Cung Hữu Lâm quyết định hạ thấp tư thái, trò chuyện đôi câu, xem có moi được chút gì không.
Triệu Hướng Vãn tiếp tục kể về quá trình bắt giữ Lư Phú Cường.
"Ông chủ bán d.a.o cho nghi phạm tên là A Cường. Dáng người thấp bé, gầy gò, nhìn vào thì chỉ là một ông chủ nhỏ tầm thường."
"Ban đầu chúng tôi chỉ định giáo dục qua loa rồi thả ra, nhưng không ngờ, vừa thấy đồng nghiệp của chúng tôi, hắn ta giống như nhìn thấy ma, hét lên gì đó, nào là chú Đại Tráng, đừng làm ma bắt tôi. Nhìn kiểu gì cũng thấy hắn ta có tật giật mình, vì vậy chúng tôi tiến hành thẩm vấn lại."
Nghe tới đây, Cung Hữu Lâm nghiêng người về phía trước: "Đồng nghiệp nào của cô?"
Triệu Hướng Vãn chỉ vào Chúc Khang đang cúi đầu ghi chép: "Anh ấy đó."
Chúc Khang ngẩng đầu lên, chạm mắt với Cung Hữu Lâm.
Con ngươi của Cung Hữu Lâm co lại, cả người ngã ra sau, đập vào lưng ghế, phát ra một tiếng động trầm đục.
Cung Hữu Lâm đờ đẫn nhìn Chúc Khang, tim đập càng lúc càng nhanh.
[Chú Đại Tráng?]
[Cậu ta rất giống chú Đại Tráng!]
[Cặp mày, đôi mắt giống hệt, vóc dáng cũng vậy.]
[Ngay cả ánh mắt xem thường người khác cũng giống y đúc!]
Triệu Hướng Vãn mỉm cười, nụ cười như tẩm độc: "Có giống không?"
Cung Hữu Lâm bị nụ cười đó áp chế, vô thức đáp lại: "Giống..."
"Giống ai?"
"Chú Đại Tráng."
"Ông ấy ở đâu?"
Cung Hữu Lâm chợt tỉnh, cảnh giác nhìn Triệu Hướng Vãn.
Triệu Hướng Vãn nói: "Chú Đại Tráng của anh c.h.ế.t rồi, đúng không? Bị giết, cả nhà sáu người đều bị sát hại, phải không?"
Cung Hữu Lâm cảm thấy sống lưng lạnh toát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-914-nguoi-rat-giong-chu-dai-trang.html.]
Cổ họng anh ta căng cứng, nhưng vẫn cố gắng ép mình giữ bình tĩnh: "Chuyện đó đã qua rồi, giờ chẳng ai nhắc tới nữa."
Triệu Hướng Vãn hỏi: "Sao không nhắc nữa?"
Cung Hữu Lâm im bặt, không nói lời nào.
Giờ khắc này, Cung Hữu Lâm mới nhận ra cảnh sát trước mặt không phải là một tay mơ mà là một cao thủ thẩm vấn dày dặn kinh nghiệm.
Chúc Khang đẩy sổ ghi chép sang cho Chu Phi Bằng, sau đó bắt đầu hỏi: "Cung Hữu Lâm, vụ án thảm sát cả nhà năm 1975, người khác có thể quên, nhưng anh thì không bao giờ quên được, đúng không?"
Cung Hữu Lâm săm soi gương mặt của Chúc Khang, nheo mắt lại: "Cậu là ai?"
Chúc Khang không nói gì, nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt chất chứa hận thù.
Trong đầu Cung Hữu Lâm thoáng qua một tia sáng: "Cậu... là Cung Dũng?"
Anh ta quay sang, bỗng nhiên gầm lên với Triệu Hướng Vãn: "Người liên quan có thể vào phòng thẩm vấn sao? Các cô cậu đang giở trò gì vậy?"
Triệu Hướng Vãn nhún vai: "Nhìn kỹ đi, anh ấy không phải Cung Dũng, chỉ là giống một người anh sợ mà thôi."
Chúc Khang họ Chúc, không phải họ Cung.
Cung Hữu Lâm bán tín bán nghi.
[Sau chuyện đó, từ thôn Tiểu Loan trở về nhà, mỗi khi dân làng nhắc đến nhà Cung Đại Tráng, đều nói cả nhà sáu người đã bị giết, chỉ có bố mình nói nhóc Dũng còn sống. Hỏi thì ông ta thì không chịu nói. Sao? Sợ tôi thủ tiêu chứng cứ? Hừ! Đúng là bố tôi, kẻ nhát gan sợ hãi.]
[Tôi muốn hỏi rõ, tại sao lại nói nhóc Dũng còn sống, vậy đứa bé bị g.i.ế.c là ai, nhưng bị bố tôi quát bảo dừng lại. Ông ta nhốt tôi trong nhà, không cho ra ngoài, cứ như ông ta biết điều gì đó, còn định mời đạo sĩ về bắt hồn tôi, thật nực cười!]
Triệu Hướng Vãn nói chậm rãi, giọng rõ ràng: "Người c.h.ế.t oan luôn mang oán khí không tan. Oán khí này che mờ mắt kẻ sát nhân, cho nên... anh nhìn ai cũng giống người mình đã g.i.ế.c phải không?"
Cung Hữu Lâm nổi giận, bật dậy khỏi ghế, hung tợn nhìn chằm chằm Triệu Hướng Vãn: "Cô cảnh sát trẻ, chú ý lời nói của mình! Tôi chưa từng g.i.ế.c người, cũng chẳng sợ oán khí gì! Tôi là cảnh sát, là trưởng đồn, tôi có thể chịu được kiểm tra của tổ chức, không phải kẻ cô có thể tự tiện đổ tội!"
Ánh mắt Cung Hữu Lâm lộ ra tia dữ tợn, Chúc Khang theo bản năng đứng dậy, bước ngang ra chắn trước Triệu Hướng Vãn.
Chúc Khang đối diện với ánh mắt của Cung Hữu Lâm, không chút sợ hãi: "Cung Hữu Lâm, chú ý thái độ của anh! Đây là phòng thẩm vấn, không phải chỗ để anh hống hách!"
Khuôn mặt của Chúc Khang khiến Cung Hữu Lâm đau đớn, anh ta buộc phải nhượng bộ, quay mặt đi, thái độ cũng dịu đi: "Chúng ta đều là cảnh sát, có gì thì cứ nói cho đàng hoàng, có chứng cứ thì trình ra, có sự thật thì nói sự thật, đừng bịa đặt vô căn cứ."
Triệu Hướng Vãn gật đầu: "Được! Vậy thì chúng ta đưa ra sự thật, nói lý lẽ."
Triệu Hướng Vãn cầm bản khai của Lư Phú Cường: "A Cường, tên thật là Lư Phú Cường, người thôn Tiểu Loan, xã Thái Kỳ, huyện La, sinh năm 1959, rời nhà năm 1977, lang bạt khắp nơi, cuối cùng mở một tiệm bán d.a.o tại trạm ga thành phố Tinh. Tự khai mình bị mất ngủ lâu năm, mắc chứng mộng du, hễ ngủ là cầm d.a.o đi c.h.é.m người.”
Nói đến đây, Triệu Hướng Vãn quan sát biểu cảm của Cung Hữu Lâm: “Anh có biết Lư Phú Cường không?”