[Rõ ràng tôi là người có tiền đồ nhất, tại sao hễ có chuyện gì, họ là người đầu tiên bỏ rơi tôi? Tại sao chứ?]
Cuối cùng, nhận thấy chút thay đổi trong cảm xúc của Cung Tứ Hỉ, Triệu Hướng Vãn cười lạnh: "Cung Tứ Hỉ, anh có hai anh trai, một chị gái và hai em gái, nhiều anh chị em như thế, sao còn phải lập một hội Tam Đao? Thật sự chỉ vì nghĩa khí giang hồ à?"
Cung Tứ Hỉ không nói gì, khoanh tay trước ngực, duỗi chân ra phía trước, lộ rõ vẻ lười nhác. Ngôn ngữ cơ thể của anh ta dường như nói: Cô cứ nói đi, tôi không nghe, không để ý, không trả lời.
Triệu Hướng Vãn tiếp tục: "Bởi vì giữa anh chị em ruột thịt vẫn phải tranh giành tình thương của cha mẹ, còn anh em kết nghĩa thì không cần, có phải không?"
Cung Tứ Hỉ cảm giác như vết thương sâu kín nhất trong lòng mình bị xé toạc, m.á.u chảy đầm đìa, đau buốt. Khuôn mặt ngạo mạn của anh ta cuối cùng cũng thay đổi, bắt đầu trở nên tái nhợt.
"Anh em kết nghĩa đồng tâm hiệp lực, uống m.á.u ăn thề, mang theo danh dự và trách nhiệm với hội Tam Đao, cùng nhau xây dựng sự nghiệp lớn lao." Triệu Hướng Vãn đọc xong lời thề, dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Anh còn nhớ lời mà anh nói với Lư Thượng Võ và Lư Phú Cường năm anh mười sáu tuổi không?"
Sắc mặt Cung Tứ Hỉ càng tái nhợt.
"Cho dù như vậy, anh vẫn không yên tâm. Anh kéo họ cùng mình, gây nên vụ án kinh hoàng, vừa để giải tỏa hận thù, vừa để trói ba người vào nhau, ai cũng không thể phản bội, đúng không?"
Triệu Hướng Vãn giơ cao lời thề nguệch ngoạc trong cuốn tập cũ được niêm phong trong túi chứng cứ suốt hai mươi năm, trưng ra trước mặt Cung Tứ Hỉ: "Anh em kết nghĩa thật tốt, mặc dù có phúc không cùng hưởng, nhưng có nạn cùng chịu, đúng không?"
Cung Tứ Hỉ buộc phải nhìn vào túi chứng cứ ấy, người anh ta nhảy dựng lên như có lò xo, lao đến song sắt, nhìn chằm chằm vào vết m.á.u khô và dấu vân tay đen sạm, cả người run rẩy không ngừng.
Triệu Hướng Vãn lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với Cung Tứ Hỉ đề phòng anh ta lao tới giật đồ.
"Hà hà..."
Cung Tứ Hỉ đột nhiên bật cười kỳ quái: "Chó chết, dám giữ lại thứ đồ chơi nhỏ này."
[Mẹ nó!]
[Có cái này, khó mà thoát rồi.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-917-ong-troi-co-mat.html.]
[Chả trách hôm nay lại lấy dấu vân tay, lấy máu, hóa ra bằng chứng ở đây.]
Chúc Khang nói: "Ông trời có mắt, đúng không?"
"Phì!"
Cung Tứ Hỉ bất ngờ quay đầu, phun một bãi nước bọt xuống đất.
Giữa những gương mặt đầy ghét bỏ, Cung Tứ Hỉ đột nhiên hỏi một câu không liên quan: "Các người biết tôi có mấy đứa con không?"
Trong ánh mắt đầy vẻ khinh ghét của mọi người, Cung Tứ Hỉ đột nhiên nói một câu chẳng liên quan gì đến vụ án: "Các người có biết, tôi có mấy đứa con không?"
Anh ta cũng chẳng quan tâm ai có biết hay không, tự trả lời: "Một đứa."
Triệu Hướng Vãn biết anh ta đang nghĩ gì, cố ý nói: "Anh là cán bộ nhà nước, phải tuân theo chính sách kế hoạch hóa gia đình mà."
Cung Tứ Hỉ lắc đầu, qua song sắt nhìn thẳng vào mắt Triệu Hướng Vãn: "Chính sách kế hoạch hóa gia đình đối với tôi chẳng có ràng buộc gì cả. Tôi muốn xin một giấy phép sinh đẻ thì dễ như trở bàn tay. Lén lút sinh thêm hai đứa ngoài kia, nhờ cha mẹ, anh em nuôi giúp, cũng chẳng khó khăn gì."
Triệu Hướng Vãn hỏi: "Con của anh là trai hay gái?"
Cung Tứ Hỉ đáp: "Con gái. Tôi chỉ có một đứa con gái, Công Đan. Mọi người nghĩ là Đan trong từ 'đan phụng triều dương' ư? Không không, chỉ là chữ 'Đan' trong 'đơn lẻ'. Tôi chỉ sinh một đứa, dồn hết tình yêu của cha mẹ cho nó. Là trai hay gái không quan trọng."
Chấp niệm của Cung Tứ Hỉ chính là sự quan tâm và thiên vị của cha mẹ.
Triệu Hướng Vãn thuận theo lời anh ta, cố tình kích động: "Anh đã làm được sự thiên vị, nhưng còn cha mẹ anh thì sao? Tôi nghĩ chưa chắc đâu. Cha anh thiên vị anh cả, vì ở nông thôn, con trai lớn là trụ cột gia đình, là chỗ dựa của cha mẹ lúc tuổi già; mẹ anh thì thiên vị hai đứa út, vì hai cô ấy là bé nhất, dễ thương nhất, lại là con gái. Anh không biết làm nông như anh hai, không giỏi việc nhà như chị ba, ngoài việc học, anh chẳng có gì nổi bật, căn bản không thể nhận được sự quan tâm của cha mẹ, phải không?"
Cung Tứ Hỉ sững sờ nhìn Triệu Hướng Vãn.
[Cô ta là ai? Tại sao cô ta lại hiểu tôi như vậy?]
[Chưa từng có ai biết được nỗi đau trong lòng tôi! Thứ duy nhất tôi có thể tự hào lại bị hủy hoại một cách tàn nhẫn sau khi tôi tốt nghiệp cấp hai! Cha mẹ nói không có tiền, không cho tôi học tiếp. Tôi chỉ còn cách vay mượn chú Đại Tráng.]
[Nhà chú Đại Tráng tốt biết bao, cha mẹ chú ấy chỉ có một mình chú ấy, chú ấy chỉ sinh một trai một gái, gia đình ít người nên ăn uống thoải mái hơn, chú ấy còn làm công nhân ở nhà máy trên huyện, rất giàu.]