[Nhưng chú ấy lại không chịu cho tôi vay! Chú ấy bảo tôi phải chấp nhận thực tế, bảo tôi cứ làm nông dân cho xong.]
Lời của Triệu Hướng Vãn tiếp tục vang lên: "Sau đó thì sao? Anh không nhận được sự quan tâm của cha mẹ, anh phải không ngừng tranh giành với anh chị em, cho nên anh mới lập hội Tam Đao, cho nên anh mới muốn g.i.ế.c Cung Đại Tráng, người mà anh luôn ghen tị?"
Lần đầu tiên có người chạm thẳng vào tâm can, Cung Tứ Hỉ bàng hoàng, không tự chủ mà đi theo mạch câu hỏi của Triệu Hướng Vãn.
"Ghen tị sao? Tôi là đang ghen tị sao?"
"Có lẽ, là ghen tị thật."
"Tại sao nhà tôi lại nghèo đến vậy, còn nhà họ lại giàu có như thế?"
"Người nông thôn đều nói nhiều con nhiều phúc, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ vậy! Tôi cảm thấy sinh nhiều chỉ làm tăng người ăn, nên mới càng nghèo hơn!"
"Nhìn gia đình tôi mà xem, sinh sáu đứa, ba trai ba gái, bao nhiêu người đều ngưỡng mộ cha mẹ tôi. Còn nhà Cung Đại Tráng chỉ có một trai một gái, người ta đều nói nhà họ ít người, sau này sẽ bị người khác bắt nạt. Nhưng thì sao? Nhà tôi ở nhà tranh mái cỏ, còn nhà họ lợp ngói xanh. Nhà tôi ngày ngày ăn cháo, còn nhà họ bữa nào cũng có cơm gạo trắng; nhà tôi chỉ đến Tết mới được ăn thịt, còn nhà họ cách hai ngày là đã ngửi thấy mùi thịt."
Triệu Hướng Vãn ngắt lời anh ta: "Nhưng, lúc ấy đại tập thể, mọi người đều sống khổ sở, cha mẹ anh có thể nuôi được sáu đứa đã là rất vất vả rồi."
Cung Tứ Hỉ nói: "Đúng vậy! Tôi biết cha mẹ tôi không dễ dàng gì, nên tôi không dám trách họ, nhưng tôi vẫn nhìn không vừa mắt nhà Cung Đại Tráng. Rõ ràng họ có tiền, chỉ cần cho tôi mượn hai mươi tệ là tôi có thể học tiếp cấp ba, tại sao chú ấy lại không chịu cho vay? Chú ấy ít mua vài bữa thịt, ít may vài bộ đồ mới cho con gái, thì chẳng phải tiền cũng đủ rồi sao?"
Chúc Khang nghe mà đầu óc ong ong: "Tại sao chứ? Tại sao họ nhất định phải cho anh vay tiền? Đó là tiền của ông ấy! Ông ấy có quyền quyết định tiền đó nên cho vay hay không."
Cung Tứ Hỉ cười lạnh một tiếng: "Tôi thấy chú ấy cố ý mà thôi. Chú ấy học xong cấp ba, lên thành phố làm công nhân, nên không muốn người trong làng giỏi hơn chú ấy, chỉ muốn mọi người đều là dân mù chữ cả. Cung Đại Tráng, đúng là một con rắn độc!"
Chu Phi Bằng lắc đầu thở dài: Chỉ vì không cho vay tiền, mà anh ta lại muốn g.i.ế.c cả nhà họ? Đáng sợ thật!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-918-cung-dai-trang-dung-la-mot-con-ran-doc.html.]
Cung Tứ Hỉ nở nụ cười nham hiểm, trong lòng ngầm mắng một câu: Những kẻ sỉ nhục tôi, tất phải giết!
Triệu Hướng Vãn không truy hỏi chi tiết, để tránh ngắt dòng suy nghĩ của anh ta: “Sau đó, anh có tiền học tiếp? Lấy tiền từ tủ đầu giường nhà Cung Đại Tráng, đóng học phí. Vào cấp ba rồi, anh lấy lại được tự tin, cha mẹ anh thấy anh học giỏi vậy, có phải thường xuyên khen ngợi anh không? Khi anh thi đỗ vào trường cảnh sát, cha mẹ anh có vui lắm không?”
Cung Tứ Hỉ bị lời thề thấm m.á.u trước mặt ám ảnh, rơi vào trạng thái kỳ lạ.
Lý trí bảo anh ta không nên nói thêm nữa, không nên nói thêm nữa.
Nhưng cảm xúc lại thôi thúc anh ta: nói thêm chút nữa, nói nhiều thêm một chút. Nữ cảnh sát trước mặt này là người hiểu anh ta nhất, cô hiểu anh ta muốn gì.
Trên gương mặt Cung Tứ Hỉ thoáng hiện nụ cười chân thành: “Đúng, nhà Cung Đại Tráng có rất nhiều tiền, học phí ba năm cấp ba của tôi chẳng còn lo gì nữa. Thành tích của tôi rất tốt, năm nào cũng nằm trong top 10, năm tôi đỗ vào trường cảnh sát, cha mẹ cười tươi như hoa, họ khen tôi có tương lai, anh cả, anh hai, chị ba đều nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ. Lúc đó, tôi thực sự thấy rất, rất vui.”
Trên mặt Triệu Hướng Vãn thoáng hiện nụ cười chế giễu: “Rồi sau đó thì sao? Sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, tại sao anh lại về quê? Để tiếp tục khoe khoang bản thân à?”
Cung Tứ Hỉ lườm cô: “Sao lại là khoe khoang được? Ngày xưa đỗ trạng nguyên còn phải cưỡi ngựa dạo phố đấy thôi, tôi làm cảnh sát, mặc đồng phục, chuyện vinh quang như vậy cũng phải để mọi người nhìn thấy, có đúng không?”
Triệu Hướng Vãn cũng đáp lại anh ta từng câu một: “Để mọi người thấy rồi thì sao? Làm người thì không thể khiêm tốn một chút à?”
Cung Tứ Hỉ nói: “Ám gấm đi đêm, đó là điều đau khổ nhất của đời người, cô còn trẻ, không hiểu đâu.”
Triệu Hướng Vãn khẽ cười, đột nhiên chuyển giọng, trong phòng thẩm vấn chợt như nổi bão giông, sấm chớp vang dội.
“Nhưng mà… nỗi buồn vui của con người không phải lúc nào cũng thông cảm được với nhau.”
“Những gì anh để tâm, cha mẹ anh không để tâm.”
“Những điều anh muốn khoe khoang, anh chị em anh không hề thấy vui vẻ.”
“Anh có lẽ không biết phải không? Khi biết chúng tôi đã nắm được bằng chứng, Lư Phú Cường xác nhận anh là kẻ sát hại cả gia đình sáu người nhà Cung Đại Tráng, cha mẹ anh lập tức trong phòng thẩm vấn khóc lóc ăn năn, vừa khóc vừa mếu bảo chúng tôi rằng, anh đã bị oan hồn nhập vào người, rằng anh là một tên sát nhân.”