Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 922: Quả nhiên con cái lãnh đạo Sở tỉnh khác biệt

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:25:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Hướng Vãn liếc nhìn anh ta một cái, lắc đầu: "Đều là người trẻ tuổi, không giữ được không khí."

Ánh mắt cô dừng lại ở Cao Quảng Cường: "Lão Cao, chú lớn tuổi nhất, kinh nghiệm phong phú, vừa rồi lại ngồi trò chuyện với anh ta một lúc, chắc hẳn cũng có chút hiểu biết về anh ta? Hay là chú đi cùng bọn cháu đến gặp Lư Huy nha?"

Cao Quảng Cường tất nhiên không từ chối, cười tươi đáp: "Không vấn đề gì."

Cao Quảng Cường bổ sung thêm: "Nếu cháu thấy vẫn chưa đủ trọng lượng, chú có thể mời cục trưởng Hứa đến để trấn áp thêm."

Triệu Hướng Vãn: "Tạm thời chưa cần, chúng ta cứ đi thăm dò trước. Nếu không xử lý được, rồi hãy nhờ đến cục trưởng Hứa."

Cao Quảng Cường cười ha hả, uống cạn bát canh nóng trong tay, đứng lên: "Nghỉ ngơi xong rồi chứ? Vậy chúng ta đi gặp Lư Huy thôi."

Phòng thẩm vấn của cục cảnh sát được chia làm hai ngăn cách biệt bằng hàng rào sắt, trông vừa lạnh lẽo vừa nghiêm nghị.

Nhưng phòng triệu tập lại được trang trí ấm áp, là căn phòng nhỏ đơn giản với bàn ghế đầy đủ, mang đậm không khí sinh hoạt.

Những lần thẩm vấn trước đều diễn ra trong phòng thẩm vấn, khiến mọi người mang áp lực tâm lý rất lớn.

Lần này gặp Lư Huy, Triệu Hướng Vãn quyết định thực hiện trong phòng triệu tập.

Lư Huy đang gật gù trong phòng triệu tập, ngồi trên chiếc ghế gỗ có tay vịn, hai tay khoanh trước ngực, đầu hơi cúi, mắt nhắm dưỡng thần.

Nghe tiếng động từ cửa, Lư Huy chậm rãi ngẩng đầu lên, mở mắt nhìn ba người bước vào, trong lòng cảnh giác cũng liền buông lỏng.

[Cao, Triệu, Chu? Cảnh sát cục thành phố chỉ có ba người này sao?]

[Người thì già, người thì trẻ, không đáng ngại.]

Nghe được suy nghĩ của Lư Huy, Triệu Hướng Vãn thu mắt cúi đầu, tiếp tục giả vờ như bản thân mình là một tay mơ.

Cô ngoan ngoãn kéo ghế giúp Cao Quảng Cường, rồi ngồi yên lặng bên cạnh Chu Như Lan, lấy sổ ghi chép ra, vặn nắp bút bi, bắt đầu viết.

Ánh mắt của Lư Huy chủ yếu tập trung vào Chu Như Lan.

Chu Như Lan đã thay đồng phục, vốn dĩ cô ấy có vẻ đẹp thanh tú đoan trang, khuôn mặt nghiêm nghị càng toát lên vẻ cao quý lạnh lùng, khiến lòng Lư Huy càng thêm phần ngưỡng mộ và khao khát.

[Quả nhiên con cái lãnh đạo Sở tỉnh khác biệt.]

[Nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp Dương Xảo Trân, cũng có cảm giác này. Thằng nhóc quê mùa, học nghề thợ hàn, đến cả một sợi tóc tôi cũng không xứng với cô ấy. Nhưng... cuối cùng cô ấy chẳng phải vẫn ngoan ngoãn sinh con đẻ cái cho tôi sao?]

Cao Quảng Cường hắng giọng hai lần, kéo sự chú ý của Lư Huy trở lại.

"Lư Huy?"

"Là tôi."

"Giới tính?"

Lư Huy cười nhẹ, nhìn Cao Quảng Cường, thái độ hòa nhã nói: “Cảnh sát, Cao, chúng ta đều cùng một hệ thống, có thể bỏ qua mấy thủ tục hình thức này không? Các anh yên tâm, tôi sẽ ký tên."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-922-qua-nhien-con-cai-lanh-dao-so-tinh-khac-biet.html.]

Cao Quảng Cường gật đầu: "Không vấn đề, vậy tôi hỏi thẳng nhé?"

Lư Huy khẽ gật đầu: "Được, xin mời."

Cao Quảng Cường nhìn thẳng vào mắt anh, đi thẳng vào vấn đề: "Tên thật của anh là Lư Thượng Võ? Mẹ là Tôn Hữu Mẫn, anh trai là Lư Thượng Văn, quê ở thôn Kiều Loan, xã Thái Kỳ?"

Lư Huy không giống Cung Hữu Lâm, vừa vào đã chối bỏ quá khứ của mình, ngược lại anh ta thản nhiên thừa nhận: "Phải."

[Quá khứ thì không thể xóa nhòa, thừa nhận thì có sao?]

[Việc đổi tên, một là vì sợ chuyện cũ bị lộ, có người truy xét; hai là muốn thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ tôi.]

[Giờ đã vào đây rồi, giấu cũng không được, thà thừa nhận.]

Trong những lời này, Triệu Hướng Vãn ghi nhớ cụm từ "thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ tôi".

Có vẻ như mối quan hệ giữa Lư Huy và mẹ hắn, Tôn Hữu Mẫn, không mấy tốt đẹp.

Trong mắt người ngoài, họ là một gia đình mẫu mực, mẹ hiền con thảo, nhưng chỉ có Triệu Hướng Vãn, người đã trực tiếp đối mặt với Tôn Hữu Mẫn trong phòng thẩm vấn, mới hiểu bà ta lạnh lùng và ích kỷ đến nhường nào.

…Dù là chồng hay con, trong lòng Tôn Hữu Mẫn chỉ có mình bà ta.

Cao Quảng Cường tiếp tục hỏi:

“Lư Phú Cường, anh có quen không?”

“Lư Phú Cường nào? Tôi cần phải biết hắn sao?”

“Người cùng năm, cùng làng với anh, học tiểu học và trung học cùng anh, nhà anh ở thôn trên, hắn ở thôn dưới.”

“Ồ, hắn à, có quen.”

“Anh có biết giờ hắn ra sao không?”

“Không rõ.”

“Không nghe người làng nhắc đến hắn sao?”

“Không.”

Câu trả lời của Lư Huy rất kín kẽ, không hề để lộ sơ hở.

Cao Quảng Cường không hỏi thêm, anh ta cũng không nói thêm lời nào.

Thông thường, người ta khi được hỏi đến đây ít nhiều cũng sẽ hồi tưởng lại quá khứ, bày tỏ chút cảm xúc, chẳng hạn như “Từ khi lên thành phố làm việc, tôi không còn gặp hắn nữa” hoặc “Tôi ít về làng, nên không nghe ai nhắc đến hắn.”

Nhưng Lư Huy lại cẩn trọng, chậm rãi từng bước.

Cao Quảng Cường có đặc điểm lớn nhất là sự kiên nhẫn.

Ông ấy không để tâm thái độ của Lư Huy, tiếp tục hỏi.

“Lư Phú Cường đã bị bắt rồi.”

Loading...