Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 924: Tấm lưới này tên là luật pháp

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:25:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ cách một cái bàn, Lư Huy nhìn thấy rất rõ ràng.

Đây không phải bản gốc, mà là một bản sao.

Bản sao hay bản gốc không quan trọng.

Quan trọng là đây là bằng chứng của tội ác đã ám ảnh anh ta trong những cơn ác mộng vô số lần.

…Một trang giấy vội vàng xé từ vở bài tập, viết nguệch ngoạc ba dòng chữ bằng bút chì, cuối cùng còn có ba dấu vân tay nhuốm máu.

Lông mày Lư Huy bắt đầu giật, cảm nhận như có một tấm lưới vô hình đang trùm xuống, không cho hắn thở.

Tấm lưới này tên là luật pháp.

[Anh ta vẫn còn giữ cái này sao?]

[Tên ngu dốt! Chuyện đã qua hai mươi năm, anh ta không nói ra thì ai mà biết được chứ?]

[Anh ta c.h.ế.t thì c.h.ế.t đi, kéo mình vào làm gì!]

Cuối cùng, Cao Quảng Cường cũng để lộ sự sắc bén: “Lư Huy, còn nhận ra nét chữ khi anh mười sáu tuổi không? Còn nhớ dấu vân tay của mình không? Nhớ những vết m.á.u đã khô này từ đâu ra không?”

Lư Huy không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn tờ giấy trước mặt.

Khi ấy tuổi trẻ bồng bột, lấy lối sống giang hồ làm lý tưởng.

Lúc đó anh ta còn tên là Lư Thượng Võ, bị mẹ quản chặt đến nghẹt thở, căm ghét bà ta đến cùng cực.

Anh ta mơ ước có một cuộc sống tự do, muốn uống rượu thì uống, muốn ăn thịt thì ăn, hết tiền thì đi cướp bóc, lấy trời làm chăn, đất làm giường, muốn làm gì thì làm.

Khi Cung Tứ Hỉ đến tìm anh ta, đề nghị lập hội Tam Đao, ba người kết nghĩa huynh đệ, anh ta đã đồng ý ngay lập tức.

Thậm chí anh ta còn thiết kế một biểu tượng cho hội Tam Đao, xăm lên tay cả ba người.

Nhưng khi thật sự cầm d.a.o đi g.i.ế.c người, Lư Thượng Võ hoảng sợ.

Anh ta không hề có thù oán gì với gia đình sáu người của Cung Đại Tráng, chỉ là mỗi lần đến chơi ở Tầm Thôn Loan, anh ta đều nghe Cung Tứ Hỉ đầy căm hận, chỉ vào căn nhà ngói mới của Cung Đại Tráng và nói: “Thấy chưa? Cậy giàu mà khinh người!”

Khi Cung Tứ Hỉ nổi điên lên, ném Cung Dũng (thực ra là em họ Chúc Khang) đến trước mặt Lư Thượng Võ, ép anh ta ra tay, tay chân anh ta run lên từng cơn.

Nhưng tình thế ép buộc, anh ta không thể không vung d.a.o xuống

Khi m.á.u tươi b.ắ.n ra, khi tiếng thét đau đớn vang lên bên tai, khi tiếng thở gấp sau khi g.i.ế.c người dội từ lồng ngực, Lư Thượng Võ bỗng nhiên không còn sợ hãi.

Ông đây g.i.ế.c người rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-924-tam-luoi-nay-ten-la-luat-phap.html.]

Ông đây dám g.i.ế.c người!

Ông đây không còn sợ gì nữa!

Con quỷ bên trong anh ta được thả tự do hoàn toàn, lúc đó anh ta cảm thấy như mình được tái sinh.

Những ký ức hiện về rõ ràng, ánh mắt Lư Thượng Võ dừng lại ở góc trên bên trái.

Triệu Hướng Vãn vừa lắng nghe suy nghĩ của anh ta, vừa cân nhắc đối sách.

Câu hỏi của Cao Quảng Cường cắt ngang hồi ức của Lư Thượng Võ: “Lư Thượng Võ, anh còn nhớ tờ giấy này không?”

Ánh mắt Lư Thượng Võ lướt qua tờ giấy, rồi anh ta bỗng bật cười: “Tuổi trẻ nông nổi, xin đừng cười.”

Cao Quảng Cường cảm thấy như đánh một cú vào chỗ mềm, chẳng có sức phản kháng nào.

Cảm giác vô lực này khiến ông ấy nói mạnh giọng hơn: “Dấu vân tay của anh, vết m.á.u của nạn nhân, anh giải thích sao về điều này?”

Lư Thượng Võ vẫn ngồi vững: “Không quan trọng, các anh nói gì thì là thế đấy. Chuyện hai mươi năm trước, ai còn nhớ rõ thế nào. Chỉ nhớ loáng thoáng, mấy đứa trẻ mười mấy tuổi chẳng biết gì, ngày ngày mơ làm anh hùng Lương Sơn, viết một cái minh ước, m.á.u là do Cung Tứ Hỉ đem lại, cả ba cùng in dấu tay, ai mà biết là m.á.u gà hay m.á.u người.”

Cao Quảng Cường dù bình tĩnh mấy cũng không khỏi tức giận khi nghe câu “ai mà biết là m.á.u gà hay m.á.u người.”

Người này, không có chút lương tâm nào!

Không có chút hối hận nào.

Đối với mạng sống, anh ta không chút tôn trọng nào.

Đối với lẽ trời, không chút kính sợ!

Cao Quảng Cường lớn tiếng: “Lư Thượng Võ, anh nhìn rõ đây! Đây là minh ước anh và Lư Phú Cường, Cung Tứ Hỉ lập sau khi g.i.ế.c người, dấu vân tay trên đây nhuốm m.á.u của nạn nhân, là vết m.á.u dính lại trên người các anh sau khi g.i.ế.c người!”

Lư Thượng Võ lắc đầu: “Là m.á.u người sao? Vậy có lẽ là m.á.u do Cung Tứ Hỉ cắn đứt ngón tay?”

[So khớp vân tay thì sao chứ? Lúc trẻ bồng bột ấn dấu tay, có thể kết tội ta sao?]

[Phân tích DNA vết m.á.u thì thế nào? Cả nhà Cung Đại Tráng đã c.h.ế.t hết, Cung Tứ Hỉ là họ hàng của Cung Đại Tráng, độ tương đồng DNA hẳn cũng cao, cứ nói là m.á.u của hắn cũng được.]

Lư Thượng Võ so với Cung Tứ Hỉ còn xảo quyệt hơn nhiều.

Dù là bằng chứng xác đáng đến vậy, hắn vẫn có thể bịa đặt ra đủ lý do để bác bỏ.

Cuối cùng Triệu Hướng Vãn lên tiếng: “Giám đốc Lư, anh cứ nói như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Lư Thượng Võ quay đầu, mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Cô, ý gì?”

Triệu Hướng Vãn xòe tay: “Nhìn xem, tổ trưởng Cao kính trọng anh là đồng nghiệp trong ngành công an, đã trực tiếp đưa ra chứng cứ cho anh thấy, chỉ mong đôi bên thẳng thắn, không phải chơi trò lừa bịp. Anh thì tốt rồi, chiêu thức đẩy qua đẩy lại rất tốt nhỉ.”

Loading...