Lư Thượng Võ nghe giọng điệu mỉa mai của cô, nghiêm mặt lại: “Cảnh sát Triệu, nói đến đẩy qua đẩy lại, ai qua mặt được cô chứ? Gọi tôi đến thành phố Tinh, phối hợp để bổ sung lệnh triệu tập chưa đủ, còn muốn cố buộc tội tôi nữa sao?”
Triệu Hướng Vãn giơ một ngón tay lên, lắc lư trước mặt Lư Thượng Võ: "Không! Thứ nhất, đây không phải là vu cáo. Thứ hai, chúng tôi thực sự có chứng cứ."
Không hiểu vì sao, dù ở vị trí cao, đã dày dạn kinh nghiệm tới mức "núi Thái Sơn sụp trước mắt cũng không đổi sắc", nhưng hành vi và ngôn ngữ của Triệu Hướng Vãn luôn có thể dễ dàng khơi dậy cơn giận trong lòng Lư Thượng Võ.
Nhịn cơn giận, Lư Thượng Võ lạnh lùng nói: "Ép tôi nhận tội về vụ án mạng hai mươi năm trước, cầm một tờ giấy rách không biết moi từ đâu ra làm bằng chứng, đây là 'chứng cứ' của công an thành phố Tinh à?"
Triệu Hướng Vãn giơ tay, lật mặt túi chứng vật lại, che đi dấu m.á.u chói mắt trên đó.
Lư Thượng Võ thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dù ngoài miệng không thừa nhận, nhưng thực ra dấu m.á.u màu đỏ sẫm và khô cứng kia vẫn làm đau đầu óc anh ta.
Triệu Hướng Vãn tiếp tục: "Thực ra, đứa bé trai sáu tuổi năm đó bị anh g.i.ế.c không phải là con của Cung Đại Tráng, Cung Dũng."
Mí mắt Lư Thượng Võ giật giật hai lần.
[Cung Dũng là ai? Ồ, là đứa bé mà mình c.h.é.m ba nhát ấy chứ ai. Quan tâm gì tới nó là ai!]
[Một nhát trúng đầu, nó hét lên một tiếng.]
[Một nhát nữa rạch qua mặt nó, từ mũi đến miệng, xẻ ra một vết lớn.]
[Nhát cuối cùng cắt vào cổ nó, m.á.u b.ắ.n đầy mặt mình.]
Triệu Hướng Vãn siết chặt tay, cơn giận càng lúc càng bùng lên.
Ban đầu cô chỉ muốn thăm dò giới hạn của anh ta, tìm kiếm điểm yếu của anh ta, còn để anh ta thú nhận tội ác thì sẽ cần nỗ lực của nhiều người khác.
Nhưng giờ đây, nghe thấy anh ta nhớ rõ rành rành ba nhát d.a.o đó, trong tâm tưởng còn tràn đầy khoái cảm và sự khát m.á.u không thể kìm nén, lòng cô bị đánh thức bởi chính nghĩa và sự quật cường.
Đáng c.h.ế.t thật! Tên này có xử b.ắ.n trăm lần cũng không đủ xoa dịu lòng dân!
Giọng nói của Triệu Hướng Vãn bỗng trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Tựa như mùa hè sắp đến, hơi nóng ập tới, khiến lòng Lư Huy thêm phiền muộn.
“Anh còn nhớ đứa bé ấy không? Nó chỉ mới sáu tuổi, còn chưa kịp vào tiểu học. Nó có một đôi cha mẹ yêu thương nó, có một tuổi thơ hạnh phúc, nó vốn dĩ có thể lớn lên khỏe mạnh, sau này có thể trở thành nhà khoa học, có thể là thẩm phán, luật sư, hoặc… cảnh sát.”
Lư Huy lạnh lùng đáp: "Liên quan gì đến tôi?"
Triệu Hướng Vãn nghiêng người về phía trước, ánh mắt chăm chú nhìn vào mắt hắn, hỏi ngược lại: "Không liên quan đến anh sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-925-chuyen-nay-hoi-phien-roi.html.]
"Một sinh mạng đã bị hủy hoại trong tay anh; một đứa trẻ đã bị tước đi hơi thở. Anh nghĩ rằng, tất cả những điều này không liên quan đến anh?"
Lư Huy hét lên: "Đừng có nói nhảm! Tôi không g.i.ế.c người."
Triệu Hướng Vãn lắc đầu, ánh mắt rực lửa: "Không cần biện hộ. Lư Phú Cường và Cung Tứ Hỉ đều đã thú nhận rồi, đứa bé trai sáu tuổi ở nhà Cung Đại Tráng chính là do anh giết! Họ đã nói, anh em mà, có phúc không cùng hưởng, có nạn thì phải cùng chịu."
Lư Huy cười nhạt, quay mặt đi.
Triệu Hướng Vãn nhìn khuôn mặt vẫn tuấn tú dù đã hơn ba mươi tuổi của anh ta, chỉ cảm thấy ghê tởm.
"Có lẽ anh vẫn chưa biết phải không? Nhà Cung Đại Tráng vẫn còn người sống sót."
Lông mày Lư Huy giật giật: Người sống sót?
Triệu Hướng Vãn nhắc nhở hắn: "Sự tồn tại của người sống sót đã cung cấp bằng chứng cho việc kiểm tra DNA từ vết máu."
Lư Huy cảm thấy mình như không thở nổi.
Anh ta giơ tay, cởi khuy áo trên cổ, thở ra một hơi dài.
[Chuyện này hơi phiền rồi.]
[Nếu ngay cả Hữu Lâm cũng đã thú nhận, thì đúng là phải xử lý cẩn thận.]
[Chết tiệt! Nhiều năm như vậy, nuôi một con ch.ó còn biết bảo vệ chủ, thế mà Hữu Lâm lại phản lại mình.]
Đầu óc Lư Huy quay cuồng, cố gắng tìm lối thoát khỏi tội lỗi.
Chốc lát sau, anh ta vẫn lắc đầu: "Không, tôi không g.i.ế.c người."
Cuộc thẩm vấn rơi vào tình trạng bế tắc.
Chứng cứ đã rõ ràng, nhưng Lư Huy vẫn kiên quyết không nhận tội.
Triệu Hướng Vãn trao đổi ánh mắt với Cao Quảng Cường và Chu Như Lan.
Chu Như Lan nhớ tới việc Triệu Hướng Vãn đích thân điểm danh muốn cô tham gia thẩm vấn, không thể chỉ làm mỗi việc ghi chép, nên khi thấy mọi người không nói gì, cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn Lư Huy, hỏi một câu mà cô ấy đã tò mò từ lâu.
"Cục trưởng Lư, theo lý lịch thì anh kết hôn rất sớm nhỉ?"
Lư Huy vốn có ấn tượng tốt về Chu Như Lan, nghe thấy câu hỏi này không liên quan gì tới vụ án, bèn gật đầu: "Đúng, tôi kết hôn khi mới hai mươi mốt tuổi."
“Vợ anh hơn anh ba tuổi?”
Lư Huy đáp “ừ” một tiếng, “Gái lớn ba, ôm vàng ba cục mà.”