Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 927: Mạng sống của mình là trên hết, hưởng thụ là thứ hai, sĩ diện là thứ ba, còn những người khác, không quan trọng Được các cô gái vây quanh, Lư Thượng Võ lại có mục tiêu rõ ràng, a

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:26:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Được các cô gái vây quanh, Lư Thượng Võ lại có mục tiêu rõ ràng, anh ta muốn tìm một cô gái làm việc ở huyện, có điều kiện gia đình tốt, có thể giúp anh có được một công việc ổn định, vì thế anh đã quen vài người nhưng cuối cùng không thành.

Đến lượt Dương Xảo Trân, hai người hợp nhau ngay từ lần đầu.

Dương Vệ An gặp Lư Thượng Võ, trò chuyện rồi phát hiện chàng trai tuy chỉ có trình độ trung học, nhưng lại là người có chí tiến thủ, ham học hỏi, có tham vọng, liền bỏ qua trình độ của anh ta mà đồng ý mối quan hệ của họ.

Dương Vệ An sẵn sàng bồi dưỡng Lư Thượng Võ, nhưng với điều kiện là anh ta phải ở rể, và phải là kiểu ở rể rất chính thức.

Tức là Lư Thượng Võ “gả” vào nhà họ Dương.

Đứa con mà anh ta và Dương Xảo Trân sinh ra phải mang họ Dương.

Con của anh ta sẽ gọi Dương Vệ An là “ông nội” còn gọi người nhà họ Lư anh ta là “ngoại.”

Lư Thượng Võ không bàn với gia đình, tự mình đồng ý.

Dĩ nhiên, bà Lư không vui, nhưng sau khi mười sáu tuổi, Lư Thượng Võ đã thay đổi, chuyện gì cũng làm trước báo sau. Đến khi bà ta biết chuyện và muốn phản đối thì nhà họ Dương mạnh mẽ vô cùng, mọi chuyện đã muộn màng.

Bà ta giữ thái độ lạnh nhạt, gần như không qua lại với nhà họ Dương, ngay cả cháu cũng ít khi bế, hai nhà Lư, Dương ít khi giao lưu, quan hệ không tốt.

Lư Thượng Võ hai mươi mốt tuổi vào nhà họ Dương, năm nay ba mươi sáu tuổi, mười lăm năm trôi qua, từ một thợ tiện học nghề trình độ trung học, anh ta đã leo lên vị trí trưởng phòng công an huyện La, tiền, quyền, danh tiếng, cái gì cũng có. Những lời chê bai của người đời có đáng gì? Lư Thượng Võ cảm thấy ở rể là một lựa chọn sáng suốt.

Ngày trước còn nghe người trong làng bàn ra tán vào vài câu, nhưng đến khi quyền lực trong tay, lãnh đạo huyện thấy anh ta cũng phải kiêng nể ba phần, ra đường ai cũng tôn kính, chỉ nghe toàn những lời khen, tán tụng và nịnh bợ.

Hôm nay, ngồi trong phòng triệu tập của thành phố Tinh, nghe Triệu Hướng Vãn nói một câu: “Ở rể thì sao? Chẳng phải chỉ là sinh con phải mang họ vợ thôi sao, có gì là to tát? Đổi lấy một đời vinh hoa phú quý, đáng mà!”, Lư Thượng Võ như quay về quá khứ không có gì trong tay, thật chói tai!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-927-mang-song-cua-minh-la-tren-het-huong-thu-la-thu-hai-si-dien-la-thu-ba-con-nhung-nguoi-khac-khong-quan-trong-duoc-cac-co-gai-vay-quanh-lu-thuong-vo-lai-co-muc-tieu-ro-rang-a.html.]

Lư Thượng Võ không nổi giận, mà bình tĩnh nhìn Triệu Hướng Vãn: “Cảnh sát Triệu, tôi chỉ nghĩ cô còn trẻ người non dạ, nói năng không suy nghĩ, nếu cô còn nói những lời có tính chất xúc phạm như vậy, tôi sẽ khiếu nại.”

“Khiếu nại?” Triệu Hướng Vãn chẳng sợ chút nào, đối mặt với anh ta, ánh mắt chạm nhau, nơi tầm nhìn giao nhau như có tia lửa lóe lên: “Câu đó, không phải tôi nói, mà là mẹ anh châm chọc anh. Bà ta nói rằng, đứa con trai này của bà ta, coi như mất rồi. Anh trai anh sinh bốn cô con gái, không ai nối dõi nhà họ Lư, còn anh lại truyền đời cho nhà họ Dương, bà ta rất thất vọng về anh.”

Ánh mắt Lư Huy toát lên một nỗi buồn không nói nên lời.

“Mẹ tôi? Cô tìm bà ta làm gì. Người như bà ta, mạng sống của mình là trên hết, hưởng thụ là thứ hai, sĩ diện là thứ ba, còn những người khác, không quan trọng. Nối dõi nhà họ Lư thì có gì mà quan trọng? Bà ta chỉ sợ họ hàng sau lưng nói ra nói vào thôi.”

Ngực Lư Huy phập phồng dữ dội, hàm răng nghiến chặt, hai tay chống lên bàn, cả người khẽ run rẩy, rõ ràng bị Triệu Hướng Vãn kích thích thành công.

[Giết người rồi, tôi còn sợ gì nữa!]

[Bà ta còn muốn kiểm soát tôi sao? Đừng hòng.]

[Mẹ tôi cả đời này, chỉ muốn nắm tất cả mọi thứ trong tay. Ai mà ngoan ngoãn, nghe lời, thì là người mà bà ta có thể khai thác! Bà nội mất, bố mất, bà ta lần lượt giày vò hết người này đến người khác, rồi lại tiếp tục hành hạ tôi và anh tôi.]

[Tôi nhập cưới, tôi đã thoát khỏi bà ta, cuối cùng tôi đã rời xa bà ta. Cô cảnh sát trẻ này thật buồn cười, cô bảo mẹ tôi thất vọng về tôi? Ha ha, làm cho mẹ tôi thất vọng, vậy thì tốt quá rồi!]

Trong lòng Triệu Hướng Vãn dấy lên một cơn rùng mình nhẹ…Đã tìm thấy điểm yếu của Lư Huy!

Nếu nói rằng Lư Huy thực sự muốn thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ mình, vậy tại sao nhiều năm qua anh ta lại dung túng cho mẹ lấy danh nghĩa của anh ta mà tự cao tự đại?

Lần đầu tiên khi gặp Tôn Hữu Mẫn tại đồn công an bến xe, bà ta ngạo mạn nói: "Có tin là chỉ cần tôi gọi một cuộc, cục trưởng Lư sẽ phái cảnh sát đến bắt cô không?"

Tại sao Lư Huy lại phải nghe lời bà ta? Tại sao lại để bà ta tiếp tục chỉ huy?

Triệu Hướng Vãn đã từng đọc một bài viết, nói rằng càng ghét ai, cuối cùng bạn sẽ trở thành người đó. Tại sao lại như vậy?

Trong nghiên cứu tâm lý học, gia đình nguyên sinh, tức là gia đình mà một người sinh ra và lớn lên, có ảnh hưởng rất sâu sắc, thông qua cách bố mẹ đối đãi với người lớn tuổi, những lời bố mẹ từng nói, những bữa ăn từng nấu, vô hình trung đã ảnh hưởng đến tính cách và hành vi của người đó.

Loading...