Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 930: Đúng Là Thầy Của Mình, Mắng Thật Hay!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:26:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

[Tại sao tự dưng anh ta lại bỏ rơi Mai Mai?]

Triệu Hướng Vãn cúi đầu nhìn tấm ảnh. Đây chắc là ảnh chụp khi Mai Mai tham gia trại hè do trường tổ chức trong kỳ nghỉ hè, cô bé đang tạo dáng trước ống kính, đội một chiếc mũ rơm và mặc chiếc váy trắng, trông giống như một nàng tiên.

Triệu Hướng Vãn mỉm cười: “Tấm ảnh này, thật tuyệt.” Ngũ quan và thần thái hệt như phiên bản nữ thu nhỏ của Lư Huy.

Hứa Tung Lĩnh đẩy ngăn kéo, bất ngờ đứng dậy: “Tôi sẽ đi cùng em gặp vị cục trưởng Lư đó.”

Triệu Hướng Vãn nói: “Được, thầy đi hỏi cho ra lẽ xem tại sao anh ta sinh con mà không chịu nuôi, không xứng làm cha!”

Hứa Tung Lĩnh lấy lại tấm ảnh từ tay cô, liếc nhìn cô một cái: “Cần em dạy sao?”

Hai thầy trò sải bước quay trở lại phòng hỏi cung.

Thấy Hứa Tung Lĩnh bước vào, Cao Quảng Cường và Chu Như Lan cùng đứng dậy: “Chào cục trưởng Hứa.”

Hứa Tung Lĩnh ra hiệu cho họ ngồi xuống, rồi bước tới trước mặt Lư Huy, nhìn anh ta từ trên xuống dưới, sau đó mới đưa tay ra: “Xin chào, tôi là Hứa Tung Lĩnh.”

Bắt tay xong, Lư Huy biết đối phương là phó cục trưởng công an, cảm thấy mình cuối cùng cũng được coi trọng, đang định mở miệng nói gì đó thì bị một câu của Hứa Tung Lĩnh làm cho sững sờ: “Anh là cha ruột của Mai Mai đúng không?”

Lư Huy cảm thấy chóng mặt, hai tay vịn chặt mép bàn mới đứng vững: “Anh… Anh nói gì?”

Hứa Tung Lĩnh đặt bức ảnh lên bàn, đẩy về phía Lư Huy: “Mười năm trước, tôi và vợ tôi là Chu Xảo Tú đã nhận nuôi một bé gái ở cô nhi viện thành phố Tinh, tên là Mai Mai. Anh nhìn đi, hiện tại con bé sắp 15 tuổi rồi, đang học lớp chín.”

Lư Huy cúi đầu, ngây ngẩn nhìn bức ảnh cô bé xinh đẹp với nụ cười dịu dàng, ánh mắt có nét giống hệt mình.

[Đây là con gái tôi sao?]

[Mai Mai mà mẹ tôi đã bỏ lại ở ga tàu, làm sao lại đến cô nhi viện thành phố Tinh?]

[Giống tôi thật đấy! Thằng con trai giống bố vợ tôi, không hề có nét nào giống tôi. Nhưng Mai Mai, dù tôi chưa từng nuôi dưỡng một ngày, lại có diện mạo rất giống tôi.]

"Tại sao lại bỏ rơi Mai Mai?" Hứa Tung Lĩnh mặt mày nghiêm nghị, bao năm điều tra án hình sự đã tạo nên khí chất chính trực, câu hỏi này đ.â.m thẳng vào lòng Lư Huy, khiến anh ta không tự chủ mà cảm thấy hổ thẹn.

“Tôi… tôi cũng không muốn, là mẹ tôi tự ý làm thế.”

Hứa Tung Lĩnh cười lạnh: “Đã làm cha mà không bảo vệ được con gái của mình, còn nói gì đến nhân cách! Đừng nói với tôi là mẹ anh tự ý làm. Anh đã lập gia đình sinh con, đã là người đàn ông có trách nhiệm, lại để mẹ kiểm soát, còn dám nói ra điều đó?”

Triệu Hướng Vãn và Chu Như Lan liếc nhìn nhau.

Triệu Hướng Vãn nghĩ: Đúng là thầy của mình, mắng thật hay!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-930-dung-la-thay-cua-minh-mang-that-hay.html.]

Chu Như Lan nghĩ: Đúng là thầy trò có khác, nói những lời đau lòng đều giống nhau.

Khí thế của Lư Huy hoàn toàn bị Hứa Tung Lĩnh đè bẹp.

Việc con gái ruột bị mẹ mình bỏ rơi chính là nỗi đau thầm kín nhất trong lòng Lư Huy.

Điều đó đại diện cho việc anh ta mãi mãi không thể kiểm soát được cuộc đời mình.

Dù cả đời anh ta cố gắng để thoát khỏi sự kiểm soát của người khác, nhưng giống như con sâu mắc kẹt trong mạng nhện, càng vùng vẫy cũng không ích gì.

Con gái đối với Lư Huy không chỉ là một sinh mệnh nhỏ, mà còn là biểu tượng của cái gông cùm mà anh ta cố gắng bứt khỏi.

Dù đã nhập cưới, có địa vị xã hội mới, có cuộc sống tốt hơn.

Nhưng, anh ta có thể làm những gì mình muốn không?

Không thể!

Đứa con đầu tiên của anh ta, cô bé xinh đẹp như một đóa hoa, không bao giờ được nhà họ Dương chấp nhận.

Anh ta đưa con bé về quê, muốn nhờ anh cả nuôi giúp, nhưng mẹ anh ta lại không đồng ý, lén lút bỏ đi.

Giờ đây nhìn thấy ảnh con gái, đối diện với Hứa Tung Lĩnh, người đã nuôi nấng con mình khôn lớn, Lư Huy hoàn toàn không còn chút dũng khí nào.

Câu “Là cha mà không bảo vệ nổi con gái mình, còn nói gì đến nhân cách!” của Hứa Tung Lĩnh khiến mặt anh ta đỏ bừng.

“Tôi… tôi…”

Ấp úng hồi lâu, Lư Huy chỉ thốt ra được hai chữ "tôi" lặp đi lặp lại, không có một câu nào hoàn chỉnh để biện bạch.

[Tôi là một kẻ thất bại.]

[Cả đời này, tôi chẳng bao giờ có thể làm điều mình muốn.]

[Đến cả con gái tôi cũng không bảo vệ được, tôi hoàn toàn không xứng làm cha.]

Ánh mắt của Hứa Tung Lĩnh như tia điện, nhìn chằm chằm Lư Huy, giọng nghiêm nghị: “Tại sao lại bỏ rơi Mai Mai?”

Lư Huy không nói gì.

Tính Hứa Tung Lĩnh không tốt, không chịu được cái kiểu lề mề của Lư Huy, tay trái anh ta vỗ mạnh lên bàn, phát ra một tiếng “bốp!” lớn.

Tấm ảnh của Mai Mai vì cú vỗ đó mà dịch đi một chút trên mặt bàn.

Hứa Tung Lĩnh chỉ vào tấm ảnh: “Nhìn thấy không? Tôi vỗ bàn, ảnh cũng phải động. Anh đường đường là một đấng nam nhi cao bảy thước, mà sao lại không có chút phản ứng nào?”

Loading...