Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 931: Bà Ta Đã Phạm Tội Bỏ Rơi, Đáng Phải Chịu Trừng Phạt!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:26:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hứa Tung Lĩnh dừng lại một lát, rồi lớn tiếng nói: “Tôi hỏi anh một lần nữa, anh đặt tay lên lương tâm, trả lời cho nghiêm túc, tại sao? Tại sao lại bỏ rơi Mai Mai?”

Lư Huy từ từ ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt.

“Cục trưởng Hứa, chắc chắn cuộc đời anh là một cuộc đời nghĩa khí, sống khoái hoạt, tự do đúng không?”

Hứa Tung Lĩnh đáp: “Nói bậy! Mặc vào bộ cảnh phục này, ai dám nói mình có thể sống khoái hoạt, tự do?” Anh ta không quên trừng mắt nhìn Triệu Hướng Vãn một cái.

[Khoái hoạt tự do, tám chữ này, hợp với em quá rồi đấy!]

Triệu Hướng Vãn giơ tay: “Thầy đừng nhìn em, em cũng không làm nổi tám chữ ấy đâu.”

Lư Huy không ngạc nhiên với câu trả lời của Hứa Tung Lĩnh: “Ít nhất, mỗi bước đi của anh đều do chính anh quyết định, đúng không?”

Hứa Tung Lĩnh gật đầu: “Tất nhiên rồi. Tôi thích làm lính, thì tôi đi lính; tôi muốn làm cảnh sát, thì tôi làm cảnh sát; tôi yêu Xảo Tú, tôi cưới cô ấy; tôi muốn có con, nhưng sức khỏe Xảo Tú yếu, không thể sinh, thì chúng tôi cùng đi cô nhi viện nhận nuôi một đứa bé. Đó đều là lựa chọn của tôi, tôi đã cố gắng hết sức để làm tốt, không thẹn với lòng mình.”

Án mắt Lư Huy đầy ngưỡng mộ: “Nhưng tôi không giống anh, tôi có một người mẹ với sự kiểm soát cực độ, vô cùng ích kỷ.”

“Từ nhỏ đến lớn, tôi và anh trai đều phải nghe lời bà ta. Từ nhỏ nhặt cái gì, ăn bao nhiêu, mặc gì, cho đến lớn lên phải đạt điểm bao nhiêu, kết bạn với ai, đều phải làm theo ý bà ta. Nếu không nghe, bà ta sẽ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, coi chúng tôi như không khí.”

“Có đứa trẻ nào mà không yêu mẹ mình chứ? Tôi và anh trai đều được dạy phải ngoan ngoãn, hiểu chuyện, không đòi hỏi quá đáng. Anh tôi tên là Thượng Văn, tôi tên là Thượng Võ, nhưng biệt danh bọn trẻ trong làng và trường học đặt cho chúng tôi, anh có biết là gì không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-931-ba-ta-da-pham-toi-bo-roi-dang-phai-chiu-trung-phat.html.]

Lư Huy đột nhiên cười, tiếng cười không chút vui vẻ.

“Anh tôi gọi là Lư Đại Nương, tôi gọi là Lư Nhị Nương. Hai anh em tôi không bao giờ dám làm bẩn quần áo, không dám chân trần chạy lung tung, không dám chửi thề, không dám lăn lộn trên đồng, vì mẹ tôi không cho phép.”

Nói đến đây, Lư Huy đột nhiên đứng dậy, đối diện với cánh cửa phòng thẩm vấn đang đóng chặt, làm một động tác kỳ lạ. Một chân quỳ xuống, hai tay buông thõng, như nô bộc cổ đại gặp chủ nhân, cúi đầu hạ mắt: “À, tôi quên giới thiệu mẹ tôi. Bà ta tên là Tôn Hữu Mẫn, tiểu thư danh giá, ba đời tổ tiên đều là học sĩ, nếu không phải vì chiến tranh loạn lạc, đổi dời thế sự, bà ta sẽ không phải lưu lạc nơi thôn quê, càng không thể nào lấy một nông dân như bố tôi.”

Cả người Lư Huy bị bao trùm trong nỗi buồn sâu thẳm.

Lư Huy đã rơi vào trạng thái khao khát bộc bạch, không cần ai dẫn dắt, tự mình kể ra, như thể những lời này đã đè nặng trong lòng bấy lâu, hôm nay cuối cùng có cơ hội để trút ra.

“Sự kiểm soát của mẹ tôi khiến tôi và anh trai nghẹt thở. Nhưng, khi bà ta đối mặt với mỗi thành viên trong gia đình, tự nhiên mang theo phong thái cao quý, kiêu ngạo chỉ tay năm ngón, khiến người ta không tự chủ mà cúi đầu, cam tâm tình nguyện phục vụ bà. Bố tôi trước bà ta càng như quỳ mọp dưới đất, mỗi ngày chiều chuộng, dỗ dành, sợ bà ta không vui.”

Hứa Tung Lĩnh không chịu nổi nữa, ngắt lời anh: “Anh đã ba mươi sáu tuổi rồi, sống cuộc đời của mình là được.”

Lư Huy lắc đầu: “Tôi cũng muốn như vậy, và cũng đã cố gắng không ngừng. Tôi không muốn để mẹ quyết định việc hôn nhân, nên tôi chọn ở rể nhà họ Dương; tôi không muốn để bà ta can thiệp vào việc con cái, nên tôi để con trai mang họ Dương, gọi bà ta là bà ngoại. Tôi nghĩ mình ngày càng mạnh mẽ, có thể khiến bà ta phải cúi đầu…”

Triệu Hướng Vãn đ.â.m thẳng vào nỗi đau của anh: “Ở rể, đồng nghĩa với việc anh vừa được giúp đỡ nhưng cũng phải chịu sự kiểm soát của nhà họ Dương, kể cả việc sinh con trai hay con gái, kể cả quyền đặt tên; anh dùng một sự kiểm soát để thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ mình, dựa vào ngoại lực chứ không phải sức mạnh của chính bản thân. Thế nên, ba mươi sáu tuổi rồi, anh vẫn yếu đuối, nhỏ bé.”

Yếu đuối, nhỏ bé? Lời nói ấy như một lưỡi d.a.o đ.â.m vào lòng Lư Huy, khiến anh ta lảo đảo lùi lại vài bước.

Hứa Tung Lĩnh đứng dậy, đỡ tay anh ta, dẫn anh ta ngồi lại xuống ghế: “Cục trưởng Lư, chúng ta đều là cảnh sát, hiểu rõ trách nhiệm của cảnh sát, là trừng trị cái ác, dương danh cái thiện, chứ không phải dung túng cho cái ác. Nếu mẹ anh vứt bỏ con gái anh, tại sao không nghiêm khắc với bà ta, báo cảnh sát bắt bà ta? Bà ta đã phạm tội bỏ rơi, đáng phải chịu trừng phạt!”

Lư Huy lắc đầu: “Bà ta là mẹ tôi, mà đứa con gái đó nhà họ Dương vốn cũng không muốn. Nếu tố cáo bà ta, tôi làm sao sống ở nhà họ Dương? Lúc ấy tôi còn đang học tại trường Đảng, không có việc làm, không có thu nhập, mọi thứ đều phải dựa vào bố vợ.”

Loading...