“Lư Huy thì lại không giống như thế, anh ta từ nhân viên hành chính, từng bước từng bước tiến dần lên đến vị trí sở trưởng, vậy nên sức chịu đựng vô cùng tốt, không dễ bị người khác chọc giận. Cho nên tôi cũng đã đánh ra một đòn thật mạnh, cứ thế lấy ra chứng cứ, để cho tâm trạng của anh ta mất kiểm soát.”
Triệu Hướng Vãn kết hợp với thực tiễn để giảng bài cho mọi người, mọi người đều nghe rõ ràng, nhất là mấy người trực tiếp tham gia điều tra, càng cảm nhận được sâu sắc hơn.
Chu Phi Bằng nói: “Đúng! Đối với một người có tính cách nóng nảy, chúng ta phải chậm rãi, tiến từng bước một. Nhưng đối với một người chậm chạp, từ tốn, chúng ta phải vội vàng, Tóm lại, chúng ta phải làm trái với tính cách của họ.”
Ngải Huy chen vào một câu: “Cố gắng khiến người ta cảm thấy khó chịu, đúng không?”
“Phụt…”
Trong miệng Cao Quảng Cường vẫn còn đang ngậm một ngụm nước, lần này lại bị Ngải Huy chọc cho phun hết ra ngoài.
“Ha ha ha ha ha… Khiến người ta cảm thấy đáng ghét! Ngải Huy à, cậu nói như thế cũng không phải không có ý.”
“Ôi chao, tóm tắt chuẩn đấy!”
“Ngải Huy, cậu hài hước thật đấy!”
Triệu Hướng Vãn nín cười, lắc đầu một cái: “Cũng không hoàn toàn là cố gắng khiến người khác cảm thấy khó chịu. Ví dụ như, lúc chúng ta thẩm vấn Lư Huy, cục trưởng Hứa đã giơ cao ngọn cờ chính nghĩa, phân tích linh hồn đê hèn của anh ta, kích thích lương tâm ít ỏi còn sót lại trong lòng anh ta. Lúc này mới có thể khiến anh ta vứt vũ khí, áo giáp, cúi đầu nhận tội. Phương pháp này chính là tìm chính xác nhược điểm trong lòng đối phương, đánh một cú thật mạnh mẽ, đánh thẳng vào linh hồn, với tiêu chí nhanh, mạnh và chính xác.”
Các thành viên của tổ trọng án, có người vỗ tay, có người lắc đầu.
“Nói rất hay.”
“Mỗi lần đầu như thế, nghe thì hiểu, nhưng học lại vô dụng.”
“Đúng thế chứ gì? Những gì Hướng Vãn nói, tôi đều nghe rất rõ, nhưng một khi thật sự bắt tay vào thực hành lại cảm thấy chẳng hề tự tin chút nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-936-ban-linh-sinh-ton-da-nam-sau-trong-xuong-tuy-lu-huy.html.]
“Không sao, dù sao có câu nói kia của Ngải Huy, cố gắng khiến người khác khó chịu đấy, tôi đã học được rồi.”
Trong tiếng cười của các thành viên trong tổ, Chu Như Lan giơ tay lên: “Hướng Vãn, chị có một câu hỏi.”
Triệu Hướng Vãn gật đầu một cái: “Được, chị hỏi đi.”
Chu Như Lan hỏi: “Tại sao em lại chắc chắn rằng, tại sao khi thẩm vấn Lư Huy, đưa chị theo sẽ có tác dụng?”
Triệu Hướng Vãn nói: “Trước đó em đã điều tra qua về lý lịch của Lư Huy, anh ta dựa vào cha vợ mình để phát triển sự nghiệp, từ một công nhân đang học nghề trở thành một sở trưởng sở cảnh sát huyện, điều này nói rõ ràng anh ta rất giỏi giao thiệp với cấp trên. Tìm kiếm, phát hiện, ngưỡng mộ, kết giao với những nhân vật lớn có bối cảnh và thân phận lớn, đây chính là bản lĩnh sinh tồn của anh ta, điều này đã nằm sâu trong xương tuỷ Lư Huy.”
“Bản lĩnh?” Chu Như Lan nhíu mày lại: “Đây cũng được xem là một loại bản lĩnh sao?” Đối với một người từ nhỏ đã lớn lên trong khuôn viên của sở cảnh sát tỉnh như Chu Như Lan mà nói, mọi người đều bình đẳng, cho dù là người mạnh hay người yếu, cô ấy đều đối xử công bằng. Việc nịnh bợ cấp trên, cố gắng lấy lòng những kẻ mạnh, ở trong mắt Chu Như Lan đó chính là hành động của kẻ tiểu nhân.
Ban đầu, Triệu Hướng Vãn kéo Chu Như Lan cùng đi thẩm vấn Lư Huy với mình, phần lớn là vì muốn khai thác sự “tính tế” và “thanh cao” này của Chu Như Lan. Chí có người sở hữu chức vụ cao mới có thể khịt mũi xem thường những kẻ có quyền thế, chỉ có người có lai lịch thâm hậu, mới có thể miệt thị những hành động nịnh nọt. Chu Như Lan chỉ cần ngồi ở đó, điều này cũng xem như một sự kích thích đối với Lư Huy.
Nhưng suy nghĩ này thật sự không thể nói thẳng với Chư Như Lan được.
Triệu Hướng Vãn mỉm cười: “Đại đa số những người khác, khi gặp phải lãnh đạo hay những người có quyền thế, thường sẽ cảm thấy sợ hãi, run rẩy, không dám nói chuyện, không phải sao?”
Câu nói này nhận được sự đồng tình của tất cả các thành viên trong tổ trọng án.
“Đúng đấy, đúng đấy, tôi vừa nhìn thấy cục trưởng Hứa đã cảm thấy sợ hãi.”
“Nói tới việc phải tìm lãnh đạo để báo cáo công việc, đầu tôi lại đau hết cả lên.”
“Nói một vài câu vui vui thì tôi dám, nhưng một khi cần phải trao đổi một cách nghiêm túc, tôi lại cảm thấy không thoải mái cho lắm.”
Uy danh của Hứa Mặt Đen vang dội, trong tổ trọng án số một này cũng chỉ có Cao Quảng Cường, Triệu Hướng Vãn và Chu Như Lan là không sợ anh ta, những người còn lại chỉ muốn tránh đi càng xa càng tốt. Vì thế vừa nghe Triệu Hướng Vãn nói như thế, mọi người đều lập tức bày tỏ sự đồng ý: “Đương nhiên đó cũng là một loại bản lĩnh rồi!”
Triệu Hướng Vãn nói tiếp: “Lư Huy có thói quen dựa vào những người có quyền có thế, cho nên thái độ của anh ta đối với những người có quyền có thể không phải là né tránh, mà là hoan nghênh. Anh ta chẳng thèm nhìn đến một cảnh sát bé nhỏ, mới vào nghề như tôi, không đủ trọng lượng để anh ta đuổi theo tôi nịnh nọt. Nhưng Chu Như Lan thì lại khác, hoàn cảnh sinh trưởng và thân phận của chị bày sẵn ở đó, anh ta vừa nhìn thấy chị đã lập tức muốn lấy lòng. Cho dù khi đó đang trong quá trình thẩm vấn, có chị ở đó, cũng tạo cho Lư Huy một áp lực trong lòng.