Lúc này Chu Như Lan mới hiểu rằng, tất cả những gì mà cô ấy sở hữu, tất cả những gì mà cô ấy cố gắng né tránh, không thèm để ý đến, nhưng đối với một số người mà nói, đó chính là thứ mà họ theo đuổi cả đời. Nhưng cô ấy thật sự vô cùng tò mò, nếu như nói Cao Quảng Cường không sợ những người có quyền có thế bởi vì tuổi tác của ông ấy đã cao, cô ấy không sợ lãnh đạo là bởi vì bối cảnh gia đình của cô ấy. Thế còn Triệu Hướng Vãn là bởi vì điều gì mà khi đối diện với cấp trên lại mạnh mẽ như thế?
Triệu Hướng Vãn không chỉ có thể lanh lợi chỉ huy của Phan Lỗi, không những thế còn có thể khiến Lư Huy tự nguyện ký vào biên bản triệu tập, không những thế còn có thể đứng trước mặt thẳng thắn nói chuyện với Hứa Tung Lĩnh, Chu Như Lan nghĩ tới đây, đưa mắt nhìn chằm chằm Triệu Hướng Vãn.
Cao Quảng Cường mỉm cười nói: “Tương lai mọi người sẽ gặp được nhiều người hơn, cũng phá được nhiều vụ án hơn, đương nhiên sẽ càng lúc càng hiểu lòng người, cũng nhận thức được bản chất con người. Hiểu được người khác, chúng ta sẽ càng hiểu rõ được mấy chữ “mọi người đều bình đẳng”, còn sợ gì nữa chứ? Chúng ta có lòng chính nghĩa, cũng không có gì phải sợ.”
Có một chuyện mà Chu Phi Bằng cảm thấy vô cùng tò mò: “Hướng Vãn, tại sao trước mỗi lần thẩm vấn, em đều sẽ hỏi nghi phạm những câu hỏi không liên quan tới vụ án thế?”
Triệu Hướng Vãn cũng nhớ ra, khi ấy, lần đầu tiên thẩm vấn A Cường, tâm tư của hắn được che giấu rất kỹ, cô không thể nghe thấy bất kỳ tiếng lòng nào của hắn.
Làm thế nào để tiến hành tra hỏi dưới tình huống thuật đọc suy nghĩ không nhạy đây chứ?
Chuyện đầu tiên phải làm chính là tìm ra phản ứng từ hành vi, vẻ mặt của đối phương, phản ứng cơ bản là phản ứng theo bản năng hoặc phản ứng theo thói quen mà một người sẽ có sau khi tiếp nhận thông tin từ bên ngoài.
Sau đó bắt đầu tiến hành thử nghiệm liên tục, tìm ra những sự kiện mà đối phương cố gắng tránh né, hơn nữa cũng tìm ra sự kiện mà phản ứng của đối phương khác với phản ứng cơ bản nhiều nhất, từ đó tìm ra điểm phòng vệ trong tâm lý của đối phương.
Cuối cùng, không ngừng tấn công vào điểm phòng vệ tâm lý này của đối phương, khiến phòng tuyến trong lòng đối phương, sau đó cứ thế mà tiến hành thu thập những tin tức hữu dụng.
Nghĩ tới đây, Triệu Hướng Vãn cũng vô cùng hưng phấn, tiếp tục viết lên tấm bảng đen mấy chữ “phản ứng cơ bản”, sau đó cũng dùng phấn tạo thành một vòng lượn sóng quanh bốn chữ này để nhằm nhấn mạnh: “Tôi đã tổng kết một phương pháp thẩm vấn, mọi người có thể thử qua một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-937-suc-chien-dau-manh-me-giong-nhu-hua-tung-linh-va-trieu-huong-van.html.]
Đây là một phương pháp thẩm vấn khi không có thuật đọc suy nghĩ, vì thế nó có thể được áp dụng rộng rãi và phù hợp với tất cả cảnh sát.
Nếu phương pháp này có thể được lan rộng, nó sẽ giúp nâng cao toàn diện khả năng thẩm vấn của tất cả các cảnh sát hình sự trong hệ thống công an.
Cảm xúc của Triệu Hướng Vãn ảnh hưởng đến tất cả mọi người, mọi người cũng học tập theo Chu Như Lan, lấy máy tính xách tay ra, bắt đầu nghiêm túc ghi chép lại.
“Bước đầu tiên, tìm ra phản ứng cơ bản. Thông qua một vài câu hỏi đơn giản, ví dụ như…”
Lần nào Chu Phi Bằng cũng là người phản ứng nhanh nhất: “Hỏi một vài câu hỏi vô hại, như họ, tên gọi là gì, nhà ở đâu, hôm nay đã ăn món gì.”
Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu: “Đúng, chính xác là như thế. Bởi vì những vấn đề này không liên quan tới vụ án, trong lòng của nghi phạm cũng sẽ không đề phòng, thái độ cũng tương đối ung dung. Lúc này chúng ta phải lưu ý toàn bộ hành vi, biểu cảm của đối phương, ví dụ như tần suất anh ta nháy mắt, ánh mắt có thói quen nhìn về một phía nào hay không, có xoa mũi hay không, có nhún vai, xoay đầu hay làm ra một vài động tác nhỏ nào không.”
Tất cả mọi người đều nghiêm túc ghi chép, cũng không dám quấy rầy cô.
Đây là kinh nghiệm quý báu từ thực tiễn công việc, người khác có khi sẽ không chia sẻ cho bọn họ biết, nhưng Triệu Hướng Vãn lại thoải mái, cho nên lần nào cũng đồng ý thảo luận cùng mọi người, sau đó tiến hành tổng kết, học thêm một chút là có thể tiến bộ thêm một chút. Trong tương lai, cả phòng thẩm vấn sẽ có thể có sức chiến đấu mạnh mẽ giống như Hứa Tung Lĩnh và Triệu Hướng Vãn vậy.
Triệu Hướng Vãn thấy mọi người nghe nghiêm túc như thế, nhanh chóng nói tiếp: “Bước thứ hai, đặt ra một vài câu hỏi, liên tục tiến gần đến sự thật, dò xét thử xem lúc nói dối anh ta sẽ có phản ứng thế nào. Phải có cương có nhu, khiến tim đối phương đập nhanh, chỉ có như vậy mới xác định được phản ứng cơ bản của đối phương.”
Ví dự như Lư Phú Cường, thông qua quá trình dò xét, Triệu Hướng Vãn đưa ra một quy luật cơ bản.
Một khi cảm xúc đang được thả lỏng, vậy thì đầu của hắn sẽ ngẩng lên.