Nhớ lại, lúc nói thật, đầu của Lư Phú Cường sẽ nghiêng về phía bên trái.
Lúc suy nghĩ đối sách, hay lúc nói dối, đầu của hắn sẽ nghiêng về bên phải.
Nghe Triệu Hướng Vãn nói tới đây, Chúc Khang và Chu Phi Bằng cùng đồng thanh kêu lên: “Thật sự là như thế!” Khi ấy hai người họ cũng có mặt trong phòng thẩm vấn, Lư Phú Cường là một người có lòng cảnh giác cực mạnh, mỗi khi trả lời một câu hỏi nào đó vẫn luôn dùng cách hỏi ngược lại: Có không? Như vậy sao? À, hoá ra là như vậy nhỉ?
Nhưng sau khi Triệu Hướng Vãn hỏi một loạt câu hỏi có liên quan, hành động, cử chỉ của hắn cũng nhanh chóng phơi bày ra kiểu tư thế hệt như những gì Triệu Hướng Vãn vừa mô tả: Lúc hắn nghe câu hỏi, trả lời, đầu sẽ không tự chủ được mà lắc lư đôi chút, tựa như không nghe rõ lời của người khác, cần phải lắng tai nghe mới nghe rõ được.
Triệu Hướng Vãn, Chúc Khang và Chu Phi Bằng mắt đối mắt với nhau, khẽ cười một tiếng: “Bước thứ ba, tìm ra những thứ khiến đối phương sợ hãi, né tránh, nói dối, đây chính là nhược điểm của đối phương.”
Chu Phi Bằng nhanh chóng tiếp lời: “Nắm bắt điểm yếu, không ngừng tấn công?”
Tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn Chu Phi Bằng: “Phản ứng của anh sao nhanh thế? Mau im miệng cho tôi, chúng ta phải im lặng nghe Triệu Hướng Vãn nói.”
Triệu Hướng Vãn kết hợp với mấy buổi thẩm vấn thực tế, nói ra kinh nghiệm của bản thân, mọi người nghe thấy cũng liên tục gật đầu, cảm giác thu hoạch được rất nhiều, chỉ hận không thể lập tức có vụ án cần giải quyết, để mọi người có thể thay phiên nhau thẩm vấn, thực hành bài giảng của Triệu Hướng Vãn một phen.
Mắt thấy sắp đến giờ tan làm, đến khi Triệu Hướng Vãn giảng xong bài học hôm nay, Chúc Khang vỗ tay một cái: “Cái đó, tối nay tôi mời mọi người ăn lẩu nhé, nhất định phải nể mặt tôi đấy. Cảm ơn Hướng Vãn, cảm ơn lão Cao, cảm ơn sự giúp đỡ của tất cả mọi người. Mối thù năm xưa đã báo xong, cảm giác này thật sự quá tốt.”
Nhắc đến việc ăn lẩu, tất cả mọi người lại có chút căng thẳng.
Lần trước cục trưởng Hứa nói mời khác, đưa mọi người đi ăn lẩu, kết quả gặp phải vụ án Mẫn Thành Hàng xách d.a.o c.h.é.m người trên đường phố.
Lại còn lần cục trưởng Hứa mời mọi người đi ăn lẩu, kết quả gặp phải mấy người Phiền Hoằng Vĩ khiêu khích, gây sự.
Tất cả mọi người vừa nghe Chúc Khang mời ăn lẩu, ai nấy đều đồng loạt lắc đầu: “Không, không, không ăn lẩu đâu, chúng ta vẫn nên đi xa một chút, đến nhà hàng Như Ý đối diện bệnh viện số 3 thành phố Tinh ăn chút thức ăn, uống chút rượu, thoải mái vô tư.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-938-cuoi-cung-dam-nguoi-xau-o-tam-thon-loan-cung-bi-bat-roi.html.]
Đương nhiên Chúc Khang không có ý kiến gì, lúc này lập tức đồng ý: “Được, vậy sau khi tan làm chúng ta sẽ đến nhà hàng Như Ý dùng bữa.” Anh ấy quay đầu nói với Triệu Hướng Vãn: “Nhớ dẫn cả Quý Chiêu theo nhé.
Tư cách người nhà của Quý Chiêu thật sự rất được mọi người quan tâm, tổ trọng án có tiệc gì hay có chuyện gì đều không quên phần của anh.
Triệu Hướng Vãn gật đầu, cũng không từ chối.
Chúc Khang đã báo được mối thù lớn của gia đình, đúng là một việc đáng để ăn mừng. Vì để ba người Lư Phú Cường, Cung Tứ Hỉ, Lư Thượng Võ này nhận tội, mọi người đều đã phải vất vả bôn ba, bận rộn suốt một thời gian dài như thế, cũng nên thả lỏng một chút.
Cũng may lần này, không có chuyện gì lớn xảy ra.
Người dân lấy ăn làm trời, tình cảm giữa người với người cũng thường phát triển thông qua những bữa ăn uống.
Chu Như Lan cũng dần thả lỏng hơn, bắt đầu trò chuyện thoải mái với mọi người hơn.
Mấy ngày sau, Tam Thôn Loan đã được dọn dẹp sạch sẽ, cục cảnh sát thành phố Châu, cục cảnh sát huyện La, và cục cảnh sát thành phố Tinh phối hợp hành động, vận dụng hết hơn một trăm cảnh sát, thế trận mạnh mẽ, tổng tấn công vào sòng bạc ngầm, những hang ổ mại dâm, giải cứu được nhiều phụ nữ và trẻ em bị lừa bán.
Quần chúng đứng bên ngoài xem náo nhiệt, cũng đồng loạt lên tiếng hoan hô không dứt.
“Cung Hữu Lâm sụp đổ…”
“Cuối cùng đám người xấu ở Tam Thôn Loan cũng bị bắt rồi.”
“Quá tốt, cuối cùng thì chất độc này cũng đã được dọn dẹp toàn bộ.”
“Ban ngày thì vẫn ổn, chỉ cần trời vừa tối xuống, lần nào đi ngang qua chỗ đó tôi đều hoảng sợ, run rẩy, sợ sẽ có kẻ xấu nhảy ra bắt cóc tôi. Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng có thể thoải mái đi đường vào ban đêm rồi.”
Trên người Triệu Hướng Vãn mặc bộ cảnh phục màu xanh, dáng vẻ mạnh mẽ hiên ngang, sóng vai cùng Chúc Khang và Chu Phi Bằng, lúc này cả ba người họ đều đang đứng ở đầu đường đi vào Tam Thôn Loan.
Cũng xem như đại diện từ cục cảnh sát thành phố Tinh, nhưng lần này Triệu Hướng Vãn không tham gia hành động, cô chỉ phụ trách việc giám sát và cân đối. Dù sao khi đó, người đứng ra nói chuyện với Phan Lỗi của cục cảnh sát huyện La và Lý Thương Minh ở đồn cảnh sát khu vực bến xe cũng là cô.