Chúc Khang đến nơi từng là thôn Tửu Loan, sau khi làm lễ tang cho ông bà nội, cha mẹ, chị gái và em trai họ, thoải mái khóc to một trận, bệnh đau đầu của anh ấy cũng tự khỏi mà không cần uống thuốc gì. Bây giờ anh ấy đứng bên cạnh Triệu Hướng Vãn, dáng vẻ cao ngất, mạnh mẽ khiến anh ấy trông vô cùng rạng rỡ.”
Chu Phi Bằng chủ động xin đi theo, lần trước tới huyện La, bởi vì khi đó Hà Minh Ngọc đến ngày sinh Tiểu Bảo thế nên anh ta không đi theo, vậy nên hôm nay chủ động thay thế Chu Như Lan. Cơ thể Chu Phi Bằng cao lớn, mắt to mày rậm, dáng vẻ điển trai, cho dù đứng ven đường cũng có thể khiến người khác chỉ cần liếc mắt là có thể nhận thấy sự tồn tại của anh ta.
Triệu Hướng Vãn cảm thấy đang có người đi về phía mình, người đến, định kéo tay cô.
Lúc này, Triệu Hướng Vãn cảnh giác quay đầu lại, nhưng lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng người hơi tròn trịa, trên mặt là nụ cười thân thiết, hoá ra là bà chủ tiệm tạp hóa Hồng Ngọc, Kiều Hồng Ngọc.
Kiều Hồng Ngọc vừa nhìn thấy Triệu Hướng Vãn, trong mắt chỉ toàn là sự ngạc nhiên, mừng rỡ: “Ôi, thật sự là em này!”
Kiều Hồng Ngọc vốn là người dễ gần, lúc này bà ấy đang đứng trong đám người xem náo nhiệt thì chợt nhìn thấy một nữ cảnh sát phụ trách việc bắt giữ người ở Tam Thôn Loan trông có vẻ quen mắt, thế là nhích tới gần xem thử một chút, không ngờ lại là Triệu Hướng Vãn từng tới tìm tung tích của người chị gái bị bắt cóc, hưng phấn chạy tới chào hỏi.
Triệu Hướng Vãn nhìn Kiều Hồng Ngọc một cái.
Đôi mắt phượng của cô vốn đã sắc sảo, hơn nữa còn có cả bộ đồng phục cảnh sát trên người, khiến Kiều Hồng Ngọc cũng đàng hoàng hơn rất nhiều. Nhưng Kiều Hồng Ngọc lại là một người có tính tình hào sảng, nhiệt tình, đàng hoàng được mấy phút đã chạy tới hỏi chuyện.
“Đồng chí cảnh sát, hoá ra em thật sự là cảnh sát! Em gái, thật sự xin lỗi vì bắt em gọi chị xưng em nhé. Lần trước là đang chấp hành nhiệm vụ bí mật đúng không? Chắc chắn mọi người đã biết Tam Thôn Loan là hang ổ của kẻ xấu từ lâu, cho nên mới lặng lẽ điều tra đúng không? Lần trước em nói với chị cái gì mà chị gái bị bắt cóc, đều là giả đúng không? Chị thật sự không ngờ luôn đấy, em nói cứ như thật vậy.”
Có không ít cảnh sát không ngừng đi đi lại lại xung quanh, Lý Thương Minh của đồn cảnh sát khu vực bến xe và Phan Lỗi của cục cảnh sát huyện La vẫn luôn tới báo cáo công việc, Triệu Hướng Vãn chỉ có thể gật đầu nói: “Chị Kiều, cảm ơn sự trợ giúp của chị, em còn có chuyện, xong việc em sẽ tới nói chuyện với chị sau nhé.”
Kiều Hồng Ngọc vô cùng hâm mộ nhìn bộ cảnh phục trên người Triệu Hướng Vãn: “Được, chị chờ em nhé.”
Triệu Hướng Vãn cứ thế đứng giám sát tình hình cho tới khi việc bắt giữ kết thúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-939-cau-ay-khong-phai-la-doi-tuong-cua-em.html.]
Khi đám người bên cạnh dần tản đi, Triệu Hướng Vãn chuẩn bị trở về nhà khách của cục công an để nghỉ ngơi, vừa quay đầu đã nhìn thấy Kiều Hồng Ngọc đang đứng ở phía sau, cố chấp chờ đợi, cũng biết bà ấy thật sự có chuyện muốn nói với cô.
Triệu Hướng Vãn có ấn tượng khá tốt với Triệu Hướng Vãn, thế là quyết định đi tới, hỏi: “Chị gái, chị có chuyện gì đúng không?”
Kiều Hồng Ngọc một lòng muốn hóng chuyện, không nói tới chuyện chính, đưa mắt nhìn Chúc Khang đang đứng phía sau Triệu Hướng Vãn, rồi lại nhìn Chu Phi Bằng ở bên cạnh, tò mò bĩu môi với Chúc Khang: “Cậu ấy không phải là đối tượng của em đúng không?”
Triệu Hướng Vãn lắc đầu một cái: “Đồng nghiệp thôi ạ.”
Kiều Hồng Ngọc liên tục gật đầu, vẻ mặt như muốn nói “biết ngay mà, chị đây biết ngay mà”: “Hôm nay tên nhóc này mặc cảnh phục trông cũng được đấy, miễn cưỡng xem như xứng với em. Nhưng dáng vẻ lại không bằng cậu cảnh sát đứng bên cạnh.”
Triệu Hướng Vãn nói: “Anh ấy cũng là đồng nghiệp của em.”
Kiều Hồng Ngọc hỏi thăm: “Em gái, em không phải là cảnh sát ở cục cảnh sát huyện La nhỉ? Là cảnh sát đến từ thành phố phải không?”
Triệu Hướng Vãn gật đầu: “Đúng.”
Kiều Hồng Ngọc tiếp tục hỏi: “Em không phải là lãnh đạo chứ?”
Triệu Hướng Vãn lắc đầu: “Không phải.”
Trong mắt Kiều Hồng Ngọc thoáng hiện lên vẻ thất vọng: “Cũng đúng, em còn trẻ như thế mà, cũng không thể thăng lên làm lãnh đạo nhanh như thế được.”
[Em gái này không giống với những cảnh sát khác, mỗi một câu nói mà cô ấy nói ra đều xuất phát từ trong tim. Cô ấy còn nói tới chuyện phụ nữ phải giúp đỡ phụ nữ, không phải sao?]
[Em gái tôi bị cha tôi bỏ rơi ba mươi mấy năm, tôi đến cục cảnh sát báo án cũng chẳng có ai thèm để ý đến tôi, bây giờ tìm cô gái này thì có được không nhỉ?]
[Ôi chao, lâu quá rồi, năm 61 trong thôn xảy ra nạn đói, người người nhà nhà đều c.h.ế.t đói, ai mà nuôi nổi một đứa trẻ sơ sinh chứ?]