Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 940: Cảm Giác Tội Lỗi Trong Lòng Tôi Lại Bùng Lên Như Cỏ Dại Mùa Xuân, Phát Triển Điên Cuồng

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:26:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Hướng Vãn nghe thấy suy nghĩ trong lòng của bà ấy, như có điều suy nghĩ. Một cô gái bị bỏ rơi năm 61? Sao nghe có hơi quen thuộc nhỉ, thế là nhanh chóng hỏi bà ấy: “Chị có chuyện gì cần nhờ em giúp đỡ đúng không?”

Kiều Hồng Ngọc hỏi cô: “Một đứa trẻ mất tích vào khoảng ba mươi bốn năm trước, cảnh sát có thể tìm được không?”

Chúc Khang và Chu Phi Bằng đứng bên cạnh nghe thấy, trao đổi ánh mắt với nhau: Ôi chao, ba mươi mấy năm rồi sao? Cái này thật sự khó tìm đấy.

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Ngày tháng năm sinh?”

Không biết tại sao, Kiều Hồng Ngọc lại vô cùng tin tưởng Triệu Hướng Vãn: “Là em gái chị, nó sinh vào ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch năm 1961, mẹ chị khó sinh nên đã qua đời ngay sau khi sinh con bé. Em gái chị không còn ai chăm sóc, chị đã dùng nước cơm nuôi nó, nhưng đến khi nó đầy tháng lại bị cha chị vứt bỏ. Trước khi chết, mẹ chị đã kéo tay chị dặn dò, nhất định phải chăm sóc em gái thật tốt…”

Nói tới đây, vành mắt Kiều Hồng Ngọc ửng đỏ.

“chị lớn hơn em gái sáu tuổi, khi ấy cũng là một đứa bé, không thể nuôi lớn con bé được. Em gái chị gầy yếu như một con mèo nhỏ, ngay cả tiếng khóc cũng vô cùng nhỏ. Khi đó, trong nhà thật sự quá nghèo, hoàn toàn không có đồ ăn, vét sạch thùng gạo cũng không đủ nấu cơm ăn. Cha chị nói, đưa con bé tới bỏ tại cô nhi viện, có lẽ con bé còn có thể sống tốt, nếu tiếp tục ở lại nhà, có khi cả ba cha con chị đều sẽ c.h.ế.t đói.”

Triệu Hướng Vãn ngước mắt nhìn Kiều Hồng Ngọc, trong đầu nhớ lại dáng vẻ của Mẫn Gia Hoè.

Dáng người Kiều Hồng Ngọc hơi mập, chiều cao trung bình, còn Mẫn Gia Hoè lại có dáng vẻ gầy yếu, trông vừa dịu dàng vừa rụt rè.

Kiều Hồng Ngọc mắt to mày rậm, gương mặt tròn trịa, còn Mẫn Gia Hoè lại có một đôi mắt hạnh, gương mặt trái xoan.

Dường như hai người không giống nhau lắm.

Nhớ đến lời Mẫn Thành Hàng từng nói, vào năm 1961, trại trẻ mồ côi ở thành phố Tinh nhận nuôi rất nhiều trẻ sơ sinh bị vứt bỏ, không biết tình hình các cô nhi viện ở huyện La lúc đó thế nào.

Triệu Hướng Vãn bình tĩnh an ủi đôi câu: “Chị cũng đừng quá hy vọng, dù sao cũng đã trôi qua ba mươi bốn năm rồi, em gái chị không hẳn là còn sống đâu.”

Trong lòng Kiều Hồng Ngọc cảm thấy chua xót, nghẹn ngào gật đầu: “Đúng, đúng, đúng, chị biết mà.”

Triệu Hướng Vãn nói: “Trại trẻ mồ côi huyện La hiện giờ đang ở đâu? Sao chị không đến đó hỏi thử?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-940-cam-giac-toi-loi-trong-long-toi-lai-bung-len-nhu-co-dai-mua-xuan-phat-trien-dien-cuong.html.]

Kiều Hồng Ngọc nói: “Trước giải phóng, nơi đó là một Nhà Thờ, có một người nước ngoài đã quyên góp để xây dựng nên cô nhi viện này, để nhận nuôi một vài đứa trẻ bị bỏ rơi. Sau này, trong thời kỳ vận động, nơi đó bị đấu tố, vậy nên cũng không biết những đứa trẻ ở trong đó đi đâu. Cha chị qua đời vào năm 1962, chị chuyển đến ở cùng chú và thím mình, vất vả lắm mới khôn lớn, kết hôn đến bây giờ mới có đủ khả năng để đi tìm, nhưng lại không tìm thấy. Nói thế nào thì thời gian cũng trôi qua quá lâu rồi, bây giờ đi đâu tìm người đây?”

Triệu Hướng Vãn nhíu mày: “Vậy chị có nhớ dấu hiệu hay đặc điểm gì đặc biệt không?”

Lúc em gái bị vứt bỏ, Kiều Hồng Ngọc cũng chỉ mới sáu tuổi, bà ấy chỉ nhớ một chuyện: “Ở đằng sau xương bả vai của em gái chị có một vết bớt màu đỏ, trông như một con bướm.”

…Nhà từ thiện ở huyện La đã bị phá bỏ từ lâu.

…Đứa trẻ bị bỏ rơi ba mươi tư năm trước.

…Vết bớt hình cánh bướm trên xương bả vai.

Chỉ có ba manh mối này, làm thế nào để tìm ra người trong biển người mênh mông?

Kiều Hồng Ngọc đã giao cho Triệu Hướng Vãn một thử thách khó nhằn.

Triệu Hướng Vãn khẽ nhíu mày.

Kiều Hồng Ngọc nhìn biểu cảm trên mặt Triệu Hướng Vãn, bà ấy hiểu chuyện này thật không dễ dàng, nên bà ấy an ủi Triệu Hướng Vãn: “Không sao, không sao đâu, cô chỉ muốn hỏi thử thôi. Nếu thật sự quá khó, bỏ qua cũng được.”

Dù miệng thì nói "bỏ qua", nhưng nỗi buồn trong mắt Kiều Hồng Ngọc lại không cách nào che giấu.

[Chuyện này, là nỗi đau trong lòng tôi.]

[Mỗi lần đến tiết Thanh minh, khi đi viếng mộ cha mẹ, cảm giác tội lỗi trong lòng tôi lại bùng lên như cỏ dại mùa xuân, phát triển điên cuồng.]

[Cha mẹ tôi không có con trai, chỉ sinh ra tôi và em gái út, mọi thứ trong nhà đều bị các chú chia nhau hết. Tôi ở trong thôn đó, chỉ còn lại một ngôi mộ và... em gái út, em gái mà ngay cả tên cũng chưa kịp đặt.]

Triệu Hướng Vãn suy nghĩ một chút rồi nói với Kiều Hồng Ngọc: "Em biết hai đứa trẻ bị bỏ rơi năm 61, là một cặp vợ chồng, cả hai đều lớn lên ở cô nhi viện thành phố Tinh, không biết có thể cung cấp chút thông tin nào cho cô không."

Kiều Hồng Ngọc nghe vậy thì vui mừng nắm c.h.ặ.t t.a.y Triệu Hướng Vãn không muốn buông: "Chắc chắn là có ích! Ngay từ lần đầu gặp em, nói chuyện nhiều như vậy, chị đã thích em đặc biệt rồi. Trước đây chị còn nghĩ em là công nhân, trong lòng còn muốn giới thiệu con trai cho em, thật có lỗi, đúng là mắt chị mờ, con trai chị làm sao xứng với em chứ? Em chịu giúp chị, cung cấp thông tin cho chị, đã là một cảnh sát rất tốt rồi. Chị cũng từng báo án ở đồn cảnh sát huyện La nhưng người ta hoàn toàn chẳng thèm quan tâm."

Loading...