Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 944: Cuối Cùng Cũng Có Người Đến Tìm Mình Sao?

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:26:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba người Triệu Hướng Vãn, Chúc Khang, Quý Chiêu thì chuẩn bị đi tìm những đứa trẻ được nhận nuôi ở nhà từ thiện huyện La năm xưa, hỏi thăm tung tích của Mẫn Gia Điệp, vẽ chân dung cho cô ta.

Ngày hôm sau, Kiều Hồng Ngọc tới thành phố Tinh.

Nhìn thấy Quý Chiêu đẹp lạ lùng, Kiều Hồng Ngọc tròn xoe mắt. Lại thấy Quý Chiêu và Triệu Hướng Vãn thân thiết, bà ấy há hốc mồm khen ngợi: "Chà, cảnh sát Triệu, bạn trai em đẹp trai quá, tốt lắm, rất hợp đôi."

Trong lòng bá ấy còn nói thêm một câu… Tốt hơn cảnh sát Chúc.

Triệu Hướng Vãn không lãng phí thời gian mà dẫn thẳng Kiều Hồng Ngọc đến nhà của Mẫn Gia Hòe.

Khu tập thể của Ngân hàng Kim Tuệ là một căn nhà cũ năm tầng. Trên tường cầu thang dán đầy quảng cáo nhỏ lẻ, tay vịn sắt đã bị rỉ sét do lâu ngày không được sửa chữa.

Vốn dĩ sau khi Mẫn Thành Hàng bị bắt vì tấn công người ngoài đường, ngân hàng có ý định sa thải hắn ta và thu hồi nhà ở mà đơn vị cấp. Nhưng nhờ tổ trọng án phá được vụ án, phanh phui kế hoạch của Lưu Thương Quân, Cảnh Lượng và Cung Trường Thủy về việc cướp xe chở tiền của ngân hàng, bắt cóc Mẫn Gia Hòe để uy h.i.ế.p Mẫn Thành Hàng, ban lãnh đạo ngân hàng đồng cảm với hoàn cảnh của Mẫn Thành Hàng, tạm thời chưa sa thải hắn ta, cũng không thu hồi căn hộ.

Có thể nói, việc gia đình Mẫn Gia Hòe vẫn còn được ở trong căn nhà cũ này, phần lớn là nhờ sự giúp đỡ của tổ trọng án.

Đối với Mẫn Gia Hòe, tổ trọng án của Sở cảnh sát, đặc biệt là Triệu Hướng Vãn, là ân nhân của cả gia đình cô ấy. Vì vậy, cô ấy đón tiếp Triệu Hướng Vãn và những người đi cùng với thái độ nhiệt tình nhất, cười tươi, chuẩn bị trái cây và trà, rồi kiên nhẫn chờ họ nói rõ lý do đến thăm.

Triệu Hướng Vãn giới thiệu Kiều Hồng Ngọc với Mẫn Gia Hòe: "Cô còn nhớ chị ấy không?"

Mẫn Gia Hòe gật đầu: "Nhớ chứ, bà chủ của cửa hàng thực phẩm Hồng Ngọc, tôi từng gọi điện ở đó mà."

Triệu Hướng Vãn nói: "Tôi có thể tìm thấy chỗ ở của cô và Song Song nhanh như vậy là nhờ chị Kiều cung cấp thông tin đấy."

Mẫn Gia Hòe đứng dậy, cúi người thật sâu, ánh mắt đầy cảm kích: "Cảm ơn chị Kiều."

Nghe lời cảm ơn của cô ấy, Kiều Hồng Ngọc xúc động, đôi mắt đỏ hoe, môi hơi run rẩy.

[Em ấy và em gái mình sinh cùng năm, cũng đến cô nhi viện vào mùa hè.]

[Nếu em gái mình còn sống, có lẽ giờ cũng giống như cô ấy.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-944-cuoi-cung-cung-co-nguoi-den-tim-minh-sao.html.]

[May mắn là khi Cảnh sát Triệu tìm mình, mình đã kể hết những gì mình biết. Đúng là giúp người cũng là giúp mình, phải không?]

Trong giây lát, Kiều Hồng Ngọc nghĩ rất nhiều, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đứng dậy đỡ lấy tay Mẫn Gia Hòe: "Không có gì đâu, không có gì đâu. Là nhờ cảnh sát Triệu nhanh nhạy, tôi chỉ kể những điều mình biết thôi, chứ không giúp được gì. Người bắt tội phạm, cứu người, là những cảnh sát tốt như họ cả."

Giọng điệu của Mẫn Gia Hòe rất dịu dàng: "Có thể với chị đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với em và con gái, chị là ân nhân. Lần này chị đến đây có việc gì sao?"

Kiều Hồng Ngọc ngồi trở lại ghế sofa, hai tay đan vào nhau đặt lên đùi, tha thiết nhìn Mẫn Gia Hòe: "Chị có một người em gái, sinh năm 61. Vì nhà nghèo không nuôi nổi, nên đưa đến nhà từ thiện huyện La."

Ánh mắt của Mẫn Gia Hòe thoáng sáng lên: "Là... ai vậy?"

[Là mình sao?]

[Cuối cùng cũng có người đến tìm mình sao?]

[Chị ấy là chị gái của mình sao?]

Tim của Mẫn Gia Hòe đập nhanh hơn, trong lòng tràn đầy mong đợi. Trong khoảnh khắc ấy, Triệu Hướng Vãn bất giác không muốn nghe thấy suy nghĩ của người khác.

Hy vọng nhen nhóm nhưng cũng sắp tan vỡ, thật quá tàn nhẫn.

Kiều Hồng Ngọc thấy Mẫn Gia Hòe hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Em gái tôi, có một vết bớt đỏ hình con bướm trên xương bả vai."

Tim của Mẫn Gia Hòe trở lại nhịp đập bình thường, cô ấy gật đầu: "À, là Gia Điệp."

[Thật tốt, Gia Điệp có chị rồi.]

[Dù không phải người thân của mình, nhưng thấy Gia Điệp tìm được chị gái, mình cũng vui lắm.]

Kiều Hồng Ngọc không ngờ rằng chỉ với một đặc điểm mà bà ấy có thể đoán ra chính xác tên của em gái mình, không khỏi kích động, nắm chặt lấy cánh tay của Mẫn Gia Hòe: “Em biết con bé ở đâu không? Em biết con bé ở đâu không?"

Vẻ mặt Mẫn Gia Hòe áy náy, lời nói của cô ấy giống hệt như Mẫn Thành Hàng: "Khoảng năm sáu tuổi, nhà từ thiện không hoạt động được nữa, cha xứ đã chia chúng em ra nhiều nhóm. Em và Thành Hàng ở cùng nhóm, được chuyển đến cô nhi viện thành phố Tinh, được nhà nước hỗ trợ lớn lên, học hành, làm việc. Còn Gia Điệp đi đâu thì em không biết."

Nước mắt hiện lên trong mắt Kiều Hồng Ngọc: "Em gái chị trông thế nào? Mập không? Cao không? Có giống chị không? Nó là một người số khổ, vừa sinh ra thì mẹ đã mất vì khó sinh, chị nuôi nó bằng nước cơm đến khi đầy tháng, gầy như con mèo nhỏ. Sau này nhà không còn gì để ăn, sợ nó c.h.ế.t đói, đành gửi nó đến nhà từ thiện. Con bé lớn lên rồi, thật tốt, thật tốt!"

Loading...