Giọng của Mẫn Gia Hòe vẫn rất dịu dàng: "Em chỉ nhớ hình ảnh của Gia Điệp khi sáu tuổi. Cậu ấy cao hơn em, vai rộng hơn em, đôi mắt không to nhưng rất sáng, nhìn người ta bằng ánh mắt dữ dằn. Cậu ấy dám đánh nhau với những đứa lớn hơn mình, thích được người khác gọi là “chị cả”, không thích mang giày, thường chạy chân trần từ phòng này sang phòng khác. Cậu ấy chạy rất nhanh, tiếng bước chân rất to, phản ứng rất nhanh..."
Nghe theo lời miêu tả của Mẫn Gia Hòe, trong mắt Kiều Hồng Ngọc như hiện lên hình ảnh một cô bé thôn quê nhỏ nhắn nhưng cứng cỏi, giống như một trái ớt nhỏ. Nếu như không bỏ rơi cô ta, thì cô ta sẽ luôn theo sau Kiều Hồng Ngọc, chạy nhảy trên cánh đồng, chống tay lên hông cãi nhau với người khác, khi Kiều Hồng Ngọc buồn, cô ta sẽ vụng về dùng đôi tay nhỏ xíu lau nước mắt cho bà ấy rồi lớn tiếng nói: Chị, đừng sợ, em giúp chị!
Nước mắt lăn dài trên má, nhưng trong đôi mắt Kiều Hồng Ngọc lại ánh lên niềm vui, bà ấy liên tục gật đầu.
[Đúng vậy, đúng vậy, em gái của mình chắc chắn phải như vậy.]
[Em ấy sẽ dũng cảm hơn mình, gan dạ hơn mình.]
[Thì ra, đây chính là em gái của mình, không những đã lớn khôn, mà còn sống khỏe mạnh đầy sức sống như thế.]
Trong lúc Mẫn Gia Hòe kể chuyện, tay của Quý Chiêu cũng không rảnh rỗi.
Anh luôn mang theo cuốn sổ phác thảo bên mình, lấy ra vẽ vài nét, hình ảnh một cô bé sáu tuổi chân trần, chạy nhảy trong hành lang, tràn đầy sức sống, như cỏ dại sinh trưởng mạnh mẽ, đã hiện lên trên giấy.
Đợi Mẫn Gia Hòe kể xong, Quý Chiêu điền thêm vài nét, rồi đưa bức tranh cho mọi người xem.
Mẫn Gia Hòe cầm lấy, nhìn chằm chằm đến xuất thần, mãi một lúc sau mới nói: "A, đúng là trông như vậy!"
Cô ấy chưa từng gặp Quý Chiêu, ngưỡng mộ nhìn anh: "Cậu… cậu là họa sĩ sao? Sao lại có thể vẽ giống đến vậy? Cậu đã từng gặp Gia Điệp rồi ư? Nếu chưa từng gặp, sao chỉ nghe tôi nói mấy câu mà lại có thể vẽ tốt thế này?"
Dù đang là lời khen Quý Chiêu, nhưng Chúc Khang lại cảm thấy hãnh diện lây, tự hào giới thiệu: "Cậu ấy họ Quý, là chuyên gia cố vấn đặc biệt của Sở Cảnh sát chúng tôi, thiên tài hội họa, họa sĩ phác họa nổi tiếng toàn quốc trong lĩnh vực hình sự. Chỉ cần cậu ấy đã từng nhìn thấy thứ gì, hoặc chỉ cần mô tả rõ ràng, cậu ấy đều có thể vẽ lại không sai một nét, thần thái lẫn hình dáng đều giống y như đúc!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-945-thi-ra-day-chinh-la-tinh-than.html.]
Mẫn Gia Hòe trầm trồ "A", thán phục không ngớt: "Sở Cảnh sát các anh thật nhiều nhân tài." Cô ấy đưa bức tranh cho Kiều Hồng Ngọc: "Chị xem, đây chính là hình ảnh của Gia Điệp lúc sáu tuổi."
Kiều Hồng Ngọc đón lấy bức tranh, ngây người nhìn hình ảnh của em gái, vừa vui vừa buồn, lúc thì cười lúc thì khóc: "Đây là em gái của rôi sao? Em gái của tôi! Con bé lớn lên thật xinh đẹp, có nét giống tôi, nhưng còn xinh hơn tôi."
Nhìn dáng vẻ xúc động của Kiều Hồng Ngọc, Mẫn Gia Hòe ngẩn ngơ.
[Thì ra, đây chính là tình thân sao?]
[Dù đã ba mươi mấy năm không gặp, vẫn có người ghi nhớ.]
[Dù chỉ là nhìn thấy một bức tranh lúc bé, cũng sẽ không kiềm được mà khóc.]
[Chắc người thân của mình cũng đã tìm mình giống như chị ấy, chỉ là cơ duyên chưa tới nên bỏ lỡ nhau.]
Triệu Hướng Vãn hỏi Mẫn Gia Hòe: “Trong số những đứa trẻ cùng cô đến cô nhi viện, có ai có liên hệ với Mẫn Gia Điệp không? Có biết tin tức gì của cô ta không?”
Mẫn Gia Hòe mờ mịt lắc đầu: "Chúng tôi đều được đưa tới từ lúc hơn sáu tuổi, chia tay là chia tay, không biết có ai còn nhớ đến cô ấy hay không." Tuy nhiên, Mẫn Gia Hòe vẫn cung cấp một vài thông tin cơ bản về những người cùng lớn lên trong cô nhi viện, nói rằng có thể viết thư để tìm hiểu giúp.
Kiều Hồng Ngọc ôm chặt bức tranh không buông, xem mãi không thấy đủ. Nghe được cuộc đối thoại giữa Triệu Hướng Vãn và Mẫn Gia Hòe, bà ấy liên tục cảm ơn. Nếu không có sự giúp đỡ của Mẫn Gia Hòe, bà ấy sẽ không bao giờ có được thông tin về em gái mình. Chỉ cần nghĩ đến việc em gái còn sống, lòng Kiều Hồng Ngọc đã thấy ấm áp.
Dù thế nào đi nữa, em gái vẫn còn sống.
Nếu không đưa em gái đến nhà từ thiện, có lẽ Mẫn Gia Điệp đã c.h.ế.t đói rồi.
Trong lòng Kiều Hồng Ngọc lúc này tràn đầy lòng biết ơn, biết ơn vị cha sứ ở nhà từ thiện, biết ơn những người bạn lớn lên cùng em gái, biết ơn Triệu Hướng Vãn, biết ơn Mẫn Gia Hòe, biết ơn Quý Chiêu, biết ơn tất cả những ai đã giúp bà ấy…
Chúc Khang bị tình chị em sâu sắc của Kiều Hồng Ngọc làm xúc động, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng, hào hứng nhìn Quý Chiêu: "Quý Chiêu, cậu xem, Mẫn Gia Điệp và Kiều Hồng Ngọc có gương mặt khá giống nhau, đúng không? Vậy cậu có thể dựa trên dung mạo của Kiều Hồng Ngọc để phác họa hình ảnh hiện tại của Mẫn Gia Điệp không? Nếu chúng ta có hình ảnh hiện tại của Mẫn Gia Điệp, việc tìm người chẳng phải sẽ đơn giản hơn nhiều sao?"