Khi rời khỏi khu tập thể ngân hàng, Kiều Hồng Ngọc nhìn sắc mặt của Triệu Hướng Vãn, dè dặt hỏi: “Cảnh sát Triệu, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Triệu Hướng Vãn hờ hững đáp: “Chị về nhà chờ tin đi.”
Kiều Hồng Ngọc hoảng hốt: “Chẳng phải nói, bức vẽ của Hồ Điệp…”
Triệu Hướng Vãn liếc nhìn bà ấy: “Các người đã vứt bỏ cô ta suốt 34 năm, cũng không vội gì vài ngày chứ?”
Mặt Kiều Hồng Ngọc lập tức đỏ bừng, đỏ đến mức như muốn nhỏ ra máu:
“Chị… Lúc đó chị chỉ mới có sáu tuổi. Với lại… Nếu không đưa con bé đi, con bé thật sự sẽ c.h.ế.t đói.”
Triệu Hướng Vãn khẽ thở dài: “Đứng trên góc độ của Mẫn Gia Điệp, cô ta sẽ nghĩ, tại sao người bị đưa đi là cô ta, mà không phải chị? Tiết kiệm một suất ăn của chị, chẳng lẽ không nuôi nổi một đứa trẻ sao?”
Đây là lần đầu tiên Kiều Hồng Ngọc nghe được những lời như vậy, đau lòng đến mức nghẹn lại.
Triệu Hướng Vãn hạ giọng, nói nhẹ nhàng hơn: “Chúng tôi còn cần xác minh độ chính xác trong bức vẽ của Quý Chiêu. Nếu Hồ Điệp thật sự là Mẫn Gia Điệp, đây sẽ là một sự kiện mang tính cách mạng trong hệ thống công an. Chị về nhà chờ, có tin gì bọn em sẽ báo, đừng lo.”
Kiều Hồng Ngọc chẳng hiểu gì về “sự kiện mang tính cách mạng trong hệ thống công an.” trong đầu bà ấy chỉ nghĩ đến người em gái thất lạc suốt 34 năm:
“Được, cảnh sát Triệu, chị về chờ tin em, bất kể Gia Điệp đã trở thành người như thế nào, con bé vẫn là em gái chị. Nhất định, nhất định phải để chị gặp lại con bé.”
Lần này, biểu cảm của Triệu Hướng Vãn dịu lại rất nhiều, cô gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-949-de-nay-sinh-y-dinh-tra-thu-xa-hoi.html.]
“Được.”
Triệu Hướng Vãn vô cùng tin tưởng vào khả năng của Quý Chiêu, cũng tin vào con mắt nhạy bén của Chúc Khang. Dù chưa xem qua bức vẽ của Hồ Điệp, cô có thể chắc chắn đến 70% rằng Hồ Điệp chính là Mẫn Gia Điệp.
Một đứa trẻ từ nhỏ bị cha mẹ bỏ rơi, lớn lên trong cô nhi viện, một đứa trẻ gan dạ, không chịu bị ràng buộc, nếu trong lòng không được gieo hạt giống của lòng thiện, nếu từng trải qua bất hạnh, rất có thể sẽ đi vào con đường cực đoan.
Giống như Mẫn Thành Hàng, một người mang đầy sự phẫn nộ trong lòng, không cam chịu khuất phục, gặp phải bất công hoặc rơi vào nghịch cảnh, rất dễ nảy sinh ý định trả thù xã hội.
Kiều Hồng Ngọc nghĩ đơn giản rằng em gái mình sẽ trở thành một người phụ nữ tự lực tự cường giống như bà ấy. Nghe nói Hồ Điệp là tội phạm bị truy nã, bà ấy lập tức có phản ứng dữ dội. Nhưng Triệu Hướng Vãn lại lý trí hơn, chấp nhận khả năng này ngay từ đầu.
Tuy nhiên, hiện giờ tất cả đều chỉ là phỏng đoán, Triệu Hướng Vãn cần thêm thời gian để kiểm chứng.
Nếu kiểm chứng thành công, không chỉ có được tin tức của Mẫn Gia Điệp, mà năng lực vẽ tranh thần kỳ của Quý Chiêu sẽ tạo nên một cơn địa chấn trong hệ thống công an.
Triệu Hướng Vãn từng thấy ở các ngõ ngách trong thành phố, những tấm hình trẻ em mất tích được dán khắp nơi, cũng từng thấy trên tivi, những bậc cha mẹ mất con khóc lóc trước máy quay: “Đây là bức ảnh của con tôi lúc ba tuổi, nó đã mất tích năm năm rồi, chúng tôi vẫn luôn không ngừng tìm kiếm nó.”
Dựa vào ảnh lúc ba tuổi, làm sao tìm được một đứa trẻ tám tuổi?
Ngay cả khi có xét nghiệm DNA tiên tiến, cũng phải tìm được người mới xét nghiệm được.
Nhưng điều phiền phức nhất với trẻ em mất tích chính là làm sao để tìm được người.
Thế nhưng, nếu Quý Chiêu có thể dựa vào bức ảnh trong tay, vượt qua giới hạn của thời gian, theo quy luật anh đã tổng kết, khiến bức tranh “lớn lên cùng thời gian” thì sao?
Một tuổi, hai tuổi, ba tuổi… Chân dung của Quý Chiêu có thể cố định ở bất kỳ giai đoạn nào, quả là thần kỳ biết bao! Dù cho kỹ thuật dựng hình tiên tiến nhất của nước ngoài vẫn rất thô sơ, không thể nào nhanh chóng vẽ ra hình ảnh ở mọi độ tuổi của một người như Quý Chiêu.