Triệu Hướng Vãn đứng dậy, lên tiếng chào: “Báo cáo lãnh đạo, tôi tên Triệu Hướng Vãn, là học trò của cục trưởng Hứa.”
Học trò? Ngụy Lương Phục vừa nghe đã cảm thấy có hứng thú, quay đầu nghiêm túc nhìn Triệu Hướng Vãn: “Cô chính là người đã đưa lý thuyết vi biểu tình hành vi học từ nước ngoài vào điều tra hình sự và thẩm vấn, Triệu Hướng Vãn sao?”
Triệu Hướng Vãn đáp lời: “Vâng!”
Ngụy Lương Phục không mấy tốt lành hỏi một câu: “Thế cô có biết bây giờ tôi đang nghĩ gì không?”
[Thiên tài thẩm vấn? Không một ai có thể nói dối trước mặt cô ta? Hứa Mặt Đen cứ luôn miệng khoác lác, khoe khoang về cô ta. Hôm nay hiếm khi có cơ hội, mình phải thử cô ta một chút mới được.]
Triệu Hướng Vãn: “Anh đang muốn kiểm tra tôi.”
Ngụy Lương Phục nhướng nhướng mày: “Thế cô có dám để tôi tiếp tục kiểm tra không?”
Triệu Hướng Vãn vừa vào cửa đã quan sát biểu hiện và phản ứng của Ngụy Lương Phục.
Bước đầu kết luận: Ngụy Lương Phục cũng không phải một người có tâm địa độc ác, xấu xa gì.
Mặc dù Ngụy Lương Phục và Hứa Tung Lĩnh không vừa mắt nhau, chỉ cần gặp mặt đã bắt đầu cãi nhau chí choé, nhưng kiểu cãi vã này của hai người họ có thể được hiểu là cách biểu đạt tình cảm hơi khác bình thường một chút thôi.
Triệu Hướng Vãn không chút do dự, cứ thế chấp nhận lời thách thức: “Dám chứ ạ.”
Ngụy Lương Phục bật cười: Cô học trò của Hứa Mặt Đen này, cũng thú vị đấy. Mặc dù tuổi tác còn khá trẻ, lại còn là một cô gái, thế nhưng ông ấy rất thích tính cách can đảm này của cô.
Ngụy Lương Phục: “Nghe nói cô rất giỏi quan sát sự thay đổi trong biểu cảm của một người, sau đó sẽ lựa chọn câu hỏi để đạt được câu trả lời mình muốn. Được rồi, thế bây giờ tôi sẽ thử thách cô, cho phép cô hỏi tôi năm câu hỏi, sau đó đoán thử xem tôi đã làm gì trước khi gặp các cô cậu.”
[Cô bé! Nếu như cô có thể đoán được tôi đã lén xem truyện tranh trong phòng làm việc, tôi sẽ bội phục cô.]
Triệu Hướng Vãn thật sự không ngờ, Ngụy Lương Phục trông đã khoảng bốn mươi tuổi rồi, ấy vậy mà lại có một sở thích trẻ con như thế. Nếu như không phải người thân quen với ông ấy, e rằng thật sự sẽ không bao giờ đoán ra được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-957-co-dung-hong-tim-ra-cai-gi-tren-mat-toi.html.]
Triệu Hướng Vãn đi thẳng vào vấn đề chính, bắt đầu hỏi câu đầu tiên: “Là công việc, tiếp đón, nghỉ ngơi, hay giải trí?”
Ngụy Lương Phục cũng không nói gì.
Triệu Hướng Vãn thẳng thắn: “Được rồi, là giải trí.”
Ánh mắt Ngụy Lương Phục bắt đầu trở nên rời rạc, không có tiêu cự.
Triệu Hướng Vãn lại hỏi tiếp: “Trong phòng làm việc có thể giải trí kiểu gì nhỉ, ừm, là ca hát? Đánh cờ? Nghe nhạc? Hay đọc sách?”
Triệu Hướng Vãn hỏi xong, lại dừng lại một chút.
Ngụy Lương Phục cảm thấy tim mình đập có hơi nhanh.
Triệu Hướng Vãn mỉm cười: “Xem ra là đọc sách rồi. Không biết bình thường cục trưởng Ngụy có sở thích đọc sách thế nào nhỉ? Là sách chuyên ngành? Tiểu thuyết? Tản văn? Tạp chí? Báo? Hay là truyện tranh?”
Lòng bàn tay Nguỵ Lương Phục bắt đầu rịn mồ hôi, ông ấy cố gắng để bản thân mình bình tĩnh lại.
[Mình không nhúc nhích, cô đừng hòng tìm ra cái gì trên mặt tôi!]
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn sáng ngời như sao trên trời, cô ấy ngừng hỏi, đưa mắt nhìn chằm chằm Ngụy Lương Phục.
Ngụy Lương Phục tằng hắng một cái: “Cô còn hai câu hỏi nữa.”
Triệu Hướng Vãn nói: “Anh chắc chắn là muốn tôi hỏi tiếp sao? Tôi có thể đoán được, trước đó anh đã xem truyện tranh trong phòng làm việc.”
Ngụy Lương Phục cảm thấy đầu mình “ong” một tiếng.
[Mẹ kiếp! Hứa Mặt Đen tìm đâu ra cô học trò này?]
[Cũng không thể để cô ấy tiếp tục đoán trúng nữa, nếu không cái tên lắm mồm Lôi Lăng này sẽ đi đồn khắp cục cảnh sát rằng mình đã lén đọc truyện tranh trong phòng làm việc, hơn nữa còn là trọn bộ Hồng Lâu Mộng nữa.]
Nghĩ như thế, Ngụy Lương Phục vội vàng đứng dậy, che giấu đi vẻ không vui trong mắt mình, đưa tay ra: “Hoan nghênh, hoan nghênh, hoan nghênh các bạn trẻ đến từ cục cảnh sát thành phố Tinh đến tham quan và trao đổi học tập với cục cảnh sát thành phố Dao của chúng tôi.”