Triệu Hướng Vãn giải thích: “Trước mắt, Quý Chiêu chỉ mới thử nghiệm thôi, có phù hợp với tình huống thực tế hay không, hay có chỗ nào cần sửa đổi nữa hay không, tất cả đều phải chờ đến khi bắt được Hồ Điệp, hỏi rõ quá trình trưởng thành của cô ta, sau đó xác nhận cô ta chính xác là Mẫn Gia Điệp thì mới có thể chứng minh được kỹ thuật phác hoạ của Quý Chiêu thành công.”
Ba thành viên còn lại trong tổ trọng án số hai cũng tò mò vây đến xem.
“Thật sự có khả năng phác họa đỉnh tới mức này sao?”
“Lấy ra xem một chút đi? Để tôi nhìn thử xem khi còn bé Mẫn Gia Điệp trông như thế nào.”
“Đúng nhé, đúng nhé, là thật hay giả thế? Để chúng tôi giám định thử một chút đi.”
Quý Chiêu liếc nhìn Triệu Hướng Vãn, cô gật đầu một cái.
Quý Chiêu lấy bản vẽ ra, sau đó mở ra cho bọn họ xem.
Nhìn thấy bức ảnh Mẫn Gia Điệp lúc sáu tuổi và cả bức vẽ chân dung của cô ta sau khi trưởng thành, cả phòng làm việc đột nhiên trở nên yên tĩnh lại. Một giây sau trong phòng bắt đầu bộc phát một loạt tiếng thảo luận.
“Không phải chứ! Cái này… Cái này lợi hại thật đấy?”
“Đúng là có thể nhìn ra, đây là cùng một người.”
“Không ngờ, Mẫn Gia Điệp lại có tuổi thơ đáng thương như thế.”
“Chẳng trách vì sao chúng ta mãi không bắt được người, thảo nào đồng bọn của cô ta nói rằng hành tung của cô ta khá bất định. Người này ngay từ nhỏ đã chẳng chịu ngồi yên một chỗ rồi.”
Lôi Lăng cắt ngang mấy lời cảm thán của mấy người trong tổ: “Đừng vội, đừng vội, bây giờ vẫn chưa có kết luận, ai nói với các người Hồ Điệp chính là Mẫn Gia Điệp chứ? Trên đời này người giống người rất nhiều, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi, chờ bắt được người rồi nói sau.”
Trong lúc nói chuyện, tiếng nói của Ngụy Lương Phục truyền tới từ chỗ cửa: “Tiểu Phương, hoạ sĩ phác họa chân dung tội phạm của thành phố Tinh đang ở đây, hai người nói chuyện với nhau đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-960-man-gia-diep-lai-co-tuoi-tho-dang-thuong.html.]
Triệu Hướng Vãn và Chúc Khang đưa mắt nhìn nhau.
Xem ra Nguỵ Lương Phục vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, thế nào cũng muốn tranh cao thấp với Hứa Tung Lĩnh.
Phương Đào Khải và Nguỵ Lương Phục cùng nhau bước vào phòng.
Phương Đào Khải là một thanh niên khoảng độ hai mươi tuổi, mặt mũi điển trai, trong ánh mắt mang theo vẻ kiêu ngạo.
Ngụy Lương Phục mang tâm trạng của một người đến xem kịch vui, lên tiếng giới thiệu hai bên.
Có lẽ là bởi vì thành công khi còn trẻ, hơn nữa còn được xem là nhân tài hội hoạ của cục cảnh sát thành phố Dao, đã trợ giúp cục cảnh sát phá được nhiều vụ án lớn, vậy nên bản thân Phương Đào Khải luôn cho rằng năng lực của bản thân vượt trội, lúc nghe Nguỵ Lương Phục giới thiệu Quý Chiêu, anh ta khẽ hừ lạnh một tiếng.
[Trông mặt mày điển trai, lại còn trẻ tuổi như thế, có tài năng gì chứ?]
[Đạp thầy của mình xuống để nâng bản thân mình lên, đúng là đáng ghét!]
[Mình phải thay thầy dạy dỗ tên này một chút!]
Phương Đào Khải liếc nhìn Quý Chiêu một cái, hung hăng nói: “Nghe nói anh đi khắp nơi khoác lác, nói rằng mình là sư phụ của thầy tôi?”
Đối diện với sự khiêu khích của Phương Đào Khải, Quý Chiêu chỉ cúi đầu nhìn xuống bàn tay của anh ta, trong ánh mắt lập tức xuất hiện vẻ hứng thú.
[Vân tay không có dấu hiệu bị mài mòn, khớp xương cũng không có vết chai do cầm bút thời gian dài, trên người cũng không có mùi của mực vẽ hoặc dấu vết gì có liên quan tới hội hoạ, người này không phải là người vẽ tranh.]
Quý Chiêu có ngoại hình nổi bật, đôi mắt đen trắng rõ ràng, con người sáng như ánh sao trời, mặc dù không thể nói chuyện, như ánh mắt sáng như sao đó đã biểu đạt toàn bộ suy nghĩ trong lòng anh. Anh liếc mắt một cái rồi quay đầu đi, bấy nhiêu cũng đủ để bày tỏ sự khinh thường trong anh.
Phương Đào Khải bị hành động của Quý Chiêu chọc giận, tiến lên một bước: “Này, anh không nghe thấy lời tôi nói sao?”
Lôi Lăng sợ Phương Đào Khải đắc tội khách quý, đang chuẩn bị tiến lên khuyên nhủ vài câu, lại bị Đại Lữ kéo trở về.