Đại Lữ thấp giọng nói nhỏ vào tai anh ta: “Cứ để mặt Tiểu Phương đi, anh đừng có xía vào.”
[Mới chuyển đến đây một năm, vẽ được vài bức chân dung đã tự cho rằng mình là thiên tài, giỏi hơn người khác, cậu hoạ sĩ họ Phương này đúng là khiến người khác cảm thấy khó chịu.]
Các thành viên của tổ trọng án bên nhau mỗi ngày, đã vô cùng ăn ý với nhau. Mặc dù Đại Lữ không nói ra suy nghĩ của mình, thế nhưng Lôi Lăng vẫn hiểu ý của Đại Lữ, anh ta khẽ gật đầu một cái.
[Đại Lữ nói rất có lý, cứ để Phương Đào Khải dò xét khả năng của Quý Chiêu một chút, đồng thời cũng để Quý Chiêu trị cái tính kiêu ngạo của Phương Đào Khải này đi, tránh cho người trẻ tuổi kiêu ngạo đắc tội với người khác.]
Triệu Hướng Vãn nghe được tất cả tiếng lòng của bọn họ.
Cô đứng bên cạnh Quý Chiêu, lạnh lùng đáp lại: “Cảnh sát Quý đây không thể nói chuyện, tôi sẽ nói thay anh ấy.”
Phương Đào Khải vừa nghe lại càng cảm thấy hứng thú hơn: “Không thể nói chuyện sao? Nếu không thể nói chuyện vậy thì sao có thể giao tiếp với nhân chứng? Thế mà còn làm hoạ sĩ phác họa chân dung tội phạm sao? Đúng là khoác lác!”
Triệu Hướng vãn cũng chẳng hề nể mặt anh ta, lạnh lùng nói: “Dấu vân tay của anh không hề có dấu hiệu bị mài mòn, đầu ngón tay và các khớp xương cũng không có vết chai do cầm bút lâu ngày, trên người cũng không có mùi mực vẽ hay dấu vết có liên quan tới hội họa, không phải là một hoạ sĩ đạt chuẩn, không đủ tư cách để nói chuyện với cảnh sát Quý đây.”
Phương Đào Khải thoáng đưa tay phải lên, giơ ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt Triệu Hướng Vãn: “Cô! Cô! Cô!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-961-trieu-huong-van-nghe-duoc-tat-ca-tieng-long-cua-bon-ho.html.]
Triệu Hướng Vãn giơ tay của Quý Chiêu lên, sau đó đặt ngay bên cạnh tay của Phương Đào Khải.
“Anh nhìn kỹ tay của mình đi, rồi nhìn thử tay của Quý Chiêu xem. Tôi hỏi lại anh lần nữa, anh cảm thấy bản thân mình có đủ tư cách để vô lễ với cảnh sát Quý sao?”
Ánh mắt của tất cả mọi người cũng đều đổ dồn vào tay của hai người họ.
Tay của Quý Chiêu vô cùng đẹp, ngón tay thon dài, các khớp ngón tay cũng rất vượt trội, trên đầu ngón tay và cả trên ngón tay đều có một lớp chai dày do cầm bút lâu ngày. Tay anh vừa duỗi ra vừa nhìn một cái đã biết đây là đôi tay của một người cầm bút vẽ nhiều năm.
Ngón tay Phương Đào Khải vừa mập vừa ngắn, trên ngón tay cũng chẳng có dấu vết gì, vừa nhìn một cái đã biết chưa bao giờ làm việc tay chân.
Phương Đào Khải cảm thấy ánh mắt của mọi người nóng rực, khiến ngón tay anh ta cũng có hơi đau đau, anh ta co rúm người lại, vội vàng thu tay lại, siết chặt thành nắm đấm.
Anh ta cũng không quên biện hộ cho bản thân mình: “Công việc thường ngày của một sĩ phác hoạ và mô phỏng chính là dựa theo lời khai của nhân chứng để phác hoạ nên chân dung của nghi phạm. Vậy nên bức vẽ chân dung cũng chỉ cần giống nghi phạm khoảng 50% là có thể dùng được rồi, cũng chỉ dùng để truy nã thôi mà, chẳng cần phải dùng bút với cường độ cao như anh ta làm gì.”
Ngụy Lương Phục cũng đã nhìn thấy phương pháp vẽ tranh của Phương Đào Khải: “Đúng thế, chỉ là kỹ thuật thôi mà, không phải ai cũng là thiên tài hội hoạ như cảnh sát Quý đây. Có vết chai tay hay không cũng không quan trọng, đúng chứ?”
Triệu Hướng Vãn lắc đầu một cái: “Mặc dù hoạ sĩ phác họa chân dung tội phạm cũng chỉ là một kỹ thuật, thế nhưng kỹ thuật này chính là vẽ chân dung, vậy nên vẽ vẫn là một môn học cần thiết.”
Nói tới đây, Triệu Hướng Vãn dừng lại một chút, đưa mắt nhìn thẳng Phương Đào Khải: “Anh là học trò của cảnh sát Ninh Thanh Ngưng đúng không?”
Phương Đào Khải cảm thấy đây là một việc vô cùng vinh dự, đáng tự hào: “Đúng! Năm ngoái tôi đã tham gia lớp đào tạo hoạ sĩ phác họa chân dung tội phạm do Bộ Công An tổ chức, nhận được kết quả xuất sắc. Khi ấy, cảnh sát Ninh chính là thầy của chúng tôi.”