Triệu Hướng Vãn nói: “Thầy giáo của anh, cảnh sát Ninh Thanh Ngưng, vì để nâng cao kỹ thuật vẽ phác hoạ của mình nên đã luyện tập không ngừng nghỉ, mỗi ngày đều kiên trì quan sát chân dung của mỗi người. Ngoại trừ công việc, anh ấy còn đặt ra cho mình một nhiệm vụ hàng đầu, đó chính là mỗi ngày, sau giờ làm việc, phải vẽ được mười bức ký hoạ, và ba bức chân dung, từ lúc bắt đầu cho tới nay đã vẽ được hơn mười ngàn nhân vật rồi đấy. Tôi hỏi anh, anh tôn anh ấy làm thầy, nhưng anh đã học tập được sự chăm chỉ và chuyên nghiệp của anh ấy chưa?”
Mặt Phương Đào Khải lập tức trở nên đỏ bừng, đỏ tới mức hai tai cũng đang phát sáng, nổi bần bật.
Anh ta không xuất thân từ chuyên ngành vẽ, chỉ là khi còn bé có từng học vẽ, thế nên cũng có thiên phú trong lĩnh vực này. Bởi vì thể hiện tài năng xuất sắc hơn người của mình khi còn làm việc ở cục công an huyện, nên được chọn tham gia lớp đào tạo của Ninh Thanh Ngưng ở Kinh Đô, thời gian đào tạo là khoảng ba tháng. Sau khi nắm giữ được kỹ thuật sử dụng mẫu khuôn mặt, anh ta nhanh chóng thể hiện được tài năng hội hoạ đáng kể. Thế nên lúc này mới được cục cảnh sát thành phố Dao để mắt tới, cuối cùng được điều lên làm việc tại cục công an thành phố Dao.
Phương Đào Khải cố gắng biện hộ cho mình: “Tôi, mỗi ngày tôi đều bệnh rộn nhiều việc, công việc chất cao như núi, nhưng tôi có luyện tập.”
Triệu Hướng Vãn ngước mắt nhìn Phương Đào Khải, đôi mắt phượng híp lại, tạo cho người khác bị áp bức: “Người giỏi thì làm thầy, cảnh sát Ninh kính trọng gọi cảnh sát Quý một tiếng thầy, anh không phục, đúng không?”
Tại sao Ninh Thanh Ngưng lại gọi Quý Chiêu là thầy chứ?
Đó là bởi vì tài nghệ của Quý Chiêu thật sự tốt hơn Ninh Thanh Ngưng.
Trong vụ án Văn Thiến Ngữ của đại học Thương Mại Kinh Đô, vì để bắt được hung thủ lẩn trốn trong đám người, Triệu Hướng Vãn đã đưa Quý Chiêu tới đồn cảnh sát ở khu vực Tây Sơn tại Kinh Đô. Tại nơi đó, bọn họ gặp gỡ Ninh Thanh Ngưng, hai người họ cũng đã từng thi với nhau một lần, Ninh Thanh Ngưng tự cảm thấy năng lực của bản thân không bằng Quý Chiêu, hơn nữa Quý Chiêu chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra tư thế cầm bút của Ninh Thanh Ngưng không đúng, kể từ đó Ninh Thanh Ngưng đã kính trọng gọi Quý Chiêu một tiếng thầy, thành tâm thỉnh giáo kỹ thuật vẽ tranh của anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-962-co-muon-so-tai-mot-lan-khong.html.]
Thứ hai, Ninh Thanh Ngưng tổ chức lớp đào tạo hoạ sĩ phác họa chân dung, cũng từng mời Quý Chiêu đến giảng dạy, vì thế Ninh Thanh Ngưng đã gọi anh một tiếng “Thầy Quý”.
Quý Chiêu là một người khiêm tốn, anh cũng chỉ tham gia giảng dạy một lần, cũng không để lộ tài năng của mình quá nhiều. Không biết vì sao Hứa Tung Lĩnh lại có quyết định táo bạo như thế, vì để trấn áp Ngụy Lương Phục, thế nên đã tiết lộ chuyện Quý Chiêu là thầy của Ngụy Thanh Ngưng, dẫn đến việc Phương Đào Khải cảm thấy bất mãn.
Phương Đào Khải đối mặt với ánh mắt của Triệu Hướng Vãn, nói chuyện có hơi cà lăm: “Không, không phục.”
Trong giọng nói của Triệu Hướng Vãn mang theo sự lạnh lùng khiến người khác rùng mình: “Thế, có muốn so tài một lần không?”
Vì để Quý Chiêu có thể nhanh chóng hoà nhập với công việc phác hoạ chân dung ở cục cảnh sát thành phố Dao, Triệu Hướng Vãn quyết định mượn Phương Đào Khải để ra oai.
Khí thế kiêu ngạo vừa rồi của Phương Đào Khải sau khi bị Triệu Hướng Vãn vừa tấn công vừa mỉa mai đã nhanh chóng biến mất, nghe Triệu Hướng Vãn nói muốn tỷ thí, anh ta căng thẳng hỏi: "Thi… thi như thế nào?"
Triệu Hướng Vãn nhìn Phương Đào Khải: "Anh nói mình rất bận, gần đây có vụ án nào cần vẽ chân dung không?"
"Có… Có vụ án."
Phương Đào Khải còn chưa kịp nói thì Lôi Lăng đã phấn khích đáp lời.
Qua cuộc đối thoại vừa rồi giữa Triệu Hướng Vãn và Phương Đào Khải, Lôi Lăng đã nhận ra hai điều: Thứ nhất, Triệu Hướng Vãn không hề mềm mỏng như vẻ ngoài, cô rất sắc sảo; Thứ hai, Quý Chiêu quả thực có bản lĩnh.