Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 966: Có Năm Phần Giống Với Mô Tả Của Nhân Chứng

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:28:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đại Lữ không thể rời mắt: "Tôi đã nghĩ ra tên rồi, đặt là “Gã Nghiện Thuốc Lâu Năm”, thế nào?"

Lão Tiết từ bên ngoài đi vào, vừa đúng lúc nghe lời khen của Đại Lữ, tò mò tiến đến, vừa đi vừa nói: "Sao thế? Vẽ xong rồi à? Tôi thấy Tiểu Phương vẫn đang chiến đấu trong văn phòng kia kìa. Cậu ấy đã ghép nhiều chân dung lại với nhau nhưng vẫn chưa hài lòng. Hôm nay trời lạnh thật đấy, tôi mặc áo khoác dày mà vẫn thấy rét, cậu ấy thì căng thẳng đến nỗi mồ hôi ướt trán..."

Chữ "mồ hôi" cuối cùng, sau khi nhìn thấy bức tranh, bỗng dưng bị mắc nghẹn.

Lão Tiết đứng ngây người trước bức tranh, đưa tay ra khẽ chạm vào hình người trong tranh: "Ôi chao, đây là chân dung mô phỏng sao? Đây là tranh phác họa tội phạm sao? Đây là chân dung được vẽ từ mô tả của nhân chứng sao? Không thể nào!"

Chưa dứt lời, Quý Chiêu đứng dậy, đặt một bức tranh phác họa toàn thân lên bàn, rồi tự mình dọn dẹp đồ vẽ. Động tác của anh vẫn chậm rãi nhưng đầy nhịp điệu, xếp bút chì than, d.a.o chuốt vào túi bên cạnh, rồi gập bảng vẽ lại, treo lên ghế, mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp.

Phác họa toàn thân?

Một người dáng gầy, mặc bộ quần áo công nhân dơ bẩn, đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ kéo thấp. Lưng hơi còng, một tay đặt lên ngực, tay kia đ.ấ.m lưng, tạo cảm giác yếu ớt, thở hổn hển, như không còn chút sức lực nào.

Đại Lữ với Lão Tiết lần đầu tiên thấy có người vẽ phác họa toàn thân của nghi phạm, nhất thời không biết đang ở đâu. Hồi lâu mới thốt lên một câu: "Trời ơi ~"

Còn cần so sánh gì nữa sao? Đại Lữ với Lão Tiết lắc đầu, thầm chúc phúc cho Phương Đào Khải, chỉ mong anh ta đừng thua thảm quá.

Quý Chiêu đã quen với những tiếng trầm trồ của người bên cạnh, anh ngẩng lên nhìn Triệu Hướng Vãn, đôi mắt trong veo, phản chiếu hai bóng người nhỏ xíu.

Triệu Hướng Vãn gật đầu với anh, mỉm cười rạng rỡ: "Làm tốt lắm!"

Vài phút sau, cục trưởng Ngụy Lương Phục bước vào.

Ông ấy đến trước bàn làm việc, liếc nhìn bức tranh, thốt lên một tiếng: "A!"

Một lát sau, Lôi Lăng và Tiểu Ngũ cũng đi tới, báo cáo với cục trưởng Ngụy: "Hai nhân chứng đã được đưa đến, hiện đang chờ ở phòng tiếp đón. Hai bức tranh đã hoàn thành cả chưa?"

Ngụy Lương Phục lắc đầu, chỉ vào hai bức tranh trên bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-966-co-nam-phan-giong-voi-mo-ta-cua-nhan-chung.html.]

Lôi Lăng tiến lại gần, nhìn thoáng qua rồi cũng phát ra một tiếng "A!" dồn dập.

Phong cách vẽ này, vừa nhìn đã biết không phải tác phẩm của Phương Đào Khải.

Một bức chân dung chính diện, một bức phác họa toàn thân, đặc điểm rất rõ ràng, khiến người nhìn vào có thể ghi nhớ ngay.

Ngụy Lương Phục và Lôi Lăng trao đổi ánh mắt.

Lôi Lăng hỏi: "Cục trưởng Ngụy, còn cần chờ tranh của Tiểu Phương nữa không?"

Tâm tình Ngụy Lương Phục lẫn lộn: "Cậu nghĩ sao?"

Lôi Lăng thở dài: "Tôi hiểu rồi."

Dứt lời, Lôi Lăng cầm hai bức tranh của Quý Chiêu, đi xác nhận với nhân chứng.

Một lát sau, Phương Đào Khải hớt hải chạy đến, trên tay cầm một bức tranh.

Anh ta đưa bức tranh cho cục trưởng Ngụy, lau mồ hôi trên trán: "Cục trưởng Ngụy, tôi... tôi nộp bản vẽ rồi."

Ngụy Lương Phục cúi đầu nhìn bức tranh trong tay.

Khuôn mặt hình thoi, gò má cao, đôi mắt hình tam giác, mũi tròn, môi dày… Một bức chân dung trung quy trung củ, quả thật có năm phần giống với mô tả của nhân chứng.

Nhưng mà, nói sao nhỉ?

Kiểu vẽ ghép mảnh, thiếu sáng tối, sự thay đổi của bóng đổ, hình dạng khuôn mặt và các nét trên khuôn mặt ghép lại trông cứng nhắc, đặc điểm biểu cảm kém xa so với bức của Quý Chiêu. Đặc biệt là trong bức vẽ của Quý Chiêu còn có thêm sự hiện diện của nếp nhăn, đốm tàn nhang, ánh mắt toát lên vẻ âm lãnh, nhấn mạnh tình trạng không khỏe mạnh, yếu đuối, khiến cho hình ảnh này giống một con người sống động.

Khoảnh khắc này, Ngụy Lương Phục bỗng thấm thía ý nghĩa của câu nói "Anh là họa sĩ chân dung, không phải thợ ghép tranh” vừa rồi của Triệu Hướng Vãn.

Ngụy Lương Phục vẫn im lặng, làm Phương Đào Khải có chút bất an, liếc qua liếc lại, phát hiện Quý Chiêu đứng ở đây, nhưng bức tranh lại chẳng thấy đâu, vội hỏi: "Tranh của mọi người đâu?"

Loading...