Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 972: Tôi Có Chị Gái?

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:29:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lôi Lăng không hiểu sự oán hận của Hồ Điệp đến từ đâu: “Chính phủ có các cơ sở phúc lợi để giúp những đứa trẻ bị bỏ rơi này, nuôi nấng chúng trưởng thành, cho chúng đi học, để chúng có khả năng tự nuôi sống bản thân. Chẳng phải như thế tốt hơn là để nó một mình sống ở khu nhà tạm bợ, chờ người tốt bụng bố thí miếng cơm sao?”

Hồ Điệp mở mắt, nhìn thẳng vào Lôi Lăng.

[Cho dù sống một mình trong căn lều rách đó, ít nhất con bé vẫn được tự do!]

[Dù đói, dù lạnh, ít nhất không ai đánh mắng con bé, không ai xem con bé như gia súc mà chuyển từ nơi này sang nơi khác.]

Mặc dù lòng đầy tức giận, Hồ Điệp vẫn lựa chọn im lặng.

Lôi Lăng cảm thấy như mình đang nói chuyện với không khí, cho dù tính khí có tốt đến đâu cũng không chịu nổi, anh ấy đập bàn, giận dữ quát: “Thành thật sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị. Nếu cô chủ động khai báo tội trạng, nói ra tung tích của những đứa trẻ bị bắt cóc, vậy thì cô vẫn còn cơ hội được giảm án. Còn nếu cứ mãi câm lặng, thứ chờ đợi cô sẽ là sự trừng phạt nghiêm khắc!”

Theo lời khai của ba đồng bọn bị bắt trước đó, Hồ Điệp là kẻ chủ mưu trong vụ bắt cóc trẻ em và cũng là người duy nhất nắm thông tin về các vụ buôn bán. Công an thành phố Dao đã dồn rất nhiều công sức, cuối cùng cũng bắt được Hồ Điệp. Tất nhiên, phải thẩm vấn ra tung tích của những đứa trẻ bị bắt cóc mới được xem là hoàn thành nhiệm vụ.

Hồ Điệp nhìn sang Triệu Hướng Vãn, nói câu thứ hai trong ngày hôm nay ở phòng thẩm vấn: “Tôi chỉ nói chuyện với phụ nữ.”

Triệu Hướng Vãn nhìn về phía Lôi Lăng, ánh mắt tỏ vẻ dò hỏi.

Lôi Lăng thấy Hồ Điệp hoàn toàn phớt lờ mọi câu hỏi của anh ấy, trong suốt buổi thẩm vấn chỉ chịu nói với Triệu Hướng Vãn, đành thở dài bất lực, nói với vẻ áy náy: “Cảnh sát Triệu, phiền cô thẩm vấn cô ta giúp tôi.”

Ban đầu Triệu Hướng Vãn chỉ định ngồi nghe, giờ lại bị đẩy vào vai trò chủ thẩm.

Cô ngồi thẳng dậy, nét mặt dịu dàng, giọng nói rõ ràng và chậm rãi: “Mẫn Gia Điệp?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-972-toi-co-chi-gai.html.]

Hồ Điệp ngây người nhìn cô: “Sao cô biết?”

Triệu Hướng Vãn lấy ra một bức ảnh của Kiều Hồng Ngọc, đẩy đến trước mặt Hồ Điệp: “Đây là chị gái cô, Kiều Hồng Ngọc, chị ấy vẫn luôn đi tìm cô.”

Cổ Hồ Điệp cứng đờ từ từ nghiêng người lại gần, mắt dán chặt vào bức ảnh.

[Chị gái tôi?]

[Tôi có chị gái?]

[Chị ấy đang tìm tôi? Chị ấy vẫn nhớ đến tôi?]

Triệu Hướng Vãn không nhắc đến vụ án bắt cóc trẻ em, mà kể lại quá trình Kiều Hồng Ngọc khổ công tìm kiếm cô ta.

“Kiều Hồng Ngọc hơn cô sáu tuổi, cô sinh vào mồng năm tháng năm âm lịch năm 1961, đúng dịp tết Đoan Ngọ. Ngay khi cô vừa chào đời, mẹ cô đã qua đời do khó sinh, chính chị gái cô dùng nước gạo để nuôi cô đến đầy tháng. Năm 1961, đúng vào thời kỳ khó khăn ba năm liền, lúa tháng năm ở quê chưa chín, gia đình thực sự không thể nuôi nổi. Nghe nói nhà từ thiện ở huyện La nhận nuôi trẻ mồ côi, cha cô vì muốn giữ lại mạng sống cho cô, nên đành đưa cô đến cô nhi viện đó.

Một năm sau đó, cha cô qua đời, chị gái cô được chú thím nhận nuôi, sống rất cực khổ. Nhưng chị ấy luôn nhớ rằng mình đã từng nuôi cô một tháng. Nhớ cô gầy gò như một chú mèo nhỏ, đến cả tiếng khóc cũng nhỏ xíu. Nhớ mẹ cô mất m.á.u sau sinh, trước khi qua đời đã nắm c.h.ặ.t t.a.y chị ấy, dặn chị ấy phải chăm sóc tốt cho em gái…”

Nghe đến đây, Hồ Điệp bắt đầu có phản ứng, môi hơi mấp máy, hai tay nắm chặt lại.

[Tôi sinh vào tết Đoan Ngọ.]

[Hóa ra tôi có cha mẹ, có chị gái.]

[Cha mẹ không đến tìm tôi là vì đã mất rồi.]

"Kiều Hồng Ngọc kết hôn năm 19 tuổi, cuối cùng cũng có một mái nhà của riêng mình. Chị ấy bắt đầu tìm kiếm tung tích của cô, chị ấy tìm đến cô nhi viện ở huyện La, nhưng nhà thờ đó đã bị phá hủy từ lâu, tất cả bọn trẻ ở đó cũng không rõ tung tích. Thời gian trôi qua quá lâu, mọi hồ sơ đều không còn. Chị ấy cũng đã đến đồn công an báo án, nhưng cũng vì sự việc đã quá lâu mà không thể lập hồ sơ. Thế nhưng chị ấy vẫn luôn nhớ, vẫn luôn hỏi thăm mọi người để tìm kiếm cô.”

Loading...