"Thế nhưng, tôi lại bị vài tiếng 'mẹ' đáng thương của con nhóc c.h.ế.t tiệt này làm mềm lòng."
"Tôi mua quần áo mới cho con bé, đưa con bé đến bệnh viện khám bệnh, nấu những món ngon cho con bé ăn, dẫn con bé đi công viên giải trí. Nhìn thấy con bé cười tươi như một đóa hoa, tôi cảm thấy rất hạnh phúc."
"Chắc trước đây chẳng ai làm những điều này cho nó. Kiều Kiều què chân, lại mù một mắt, dựa vào nhặt ve chai thì kiếm được bao nhiêu chứ? Thời buổi này, không có tiền chẳng làm được gì, chẳng là gì cả! Tôi không tin ai, chỉ tin tiền."
"Con bé cũng là đứa lanh lợi, chỉ cần tôi có ý định rời xa con bé, là con bé khóc đến thấu trời, túm lấy quần áo tôi, van xin tôi đừng bỏ rơi con bé."
"Con bé nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương đó, con bé gọi tôi là mẹ, tôi không thể bỏ mặc con bé..."
Triệu Hướng Vãn đã hiểu.
Dù là Mẫn Nghiệp Kiều hay Mẫn Gia Điệp, cả hai đều là những đứa trẻ từng bị cha mẹ ruồng bỏ.
Họ thiếu sự dẫn dắt đúng đắn về thiện ác, bị cuốn vào những cám dỗ hư vinh, lòng tham không đáy và đi sai đường, trở thành tội phạm.
Nhưng, lương tri vẫn giữ lại trong lòng họ một góc dịu dàng, một nơi mà trong đó, có một viên ngọc trai bé nhỏ.
Viên ngọc trai đó chính là bản thân họ, những đứa trẻ từng bị cha mẹ bỏ rơi, khát khao tình yêu thương của cha mẹ đến tột cùng.
Nhận nuôi Trân Châu, ôm lấy Trân Châu, chăm sóc Trân Châu, dành những điều tốt đẹp nhất cho cô bé.
Thật ra, chính là để dành tình yêu ấm áp, vô tư nhất, chân thành nhất cho bản thân ngày bé… Người từng sợ hãi và khóc không ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-974-giup-do-nguoi-khac-chinh-la-cach-cuu-roi-ban-than.html.]
Giúp đỡ người khác, chính là cách cứu rỗi bản thân.
Triệu Hướng Vãn cúi đầu.
Trong lòng trào dâng những cảm xúc vừa đắng cay, vừa chua xót.
Triệu Hướng Vãn cũng là đứa trẻ bị cha mẹ ruồng bỏ, Triệu Thanh Vân và Ngụy Mỹ Hoa. Cô cũng từng khao khát được yêu thương, cũng từng vô số lần mơ ước được quay về quá khứ, ôm lấy đứa trẻ đáng thương bị mẹ nuôi Tiền Thục Phân la mắng, đánh đập, và nói với cô bé rằng: “Không cần sợ, nhất định phải mạnh mẽ.”
Triệu Hướng Vãn cũng từng mơ được nắm tay đứa trẻ ấy, đưa cô bé đi mua váy hoa, cặp sách mới, mỗi sáng nấu cho cô bé một quả trứng ốp la, đưa cô đến trường, mua bánh sinh nhật, tổ chức sinh nhật, ôm cô bé đi ngủ, kể vô số câu chuyện cổ tích, để cô mơ thấy Bạch Tuyết, Người đẹp ngủ trong rừng, Nàng tiên cá...
Vì từng chịu khổ, nên mới muốn bù đắp.
Khoảnh khắc này, Triệu Hướng Vãn vô cùng biết ơn những người đã giúp đỡ mình trong quá trình trưởng thành: dì cả Triệu Đại Thúy, cô giáo Mai Tâm Huệ, cùng trưởng thôn… Rất nhiều người đã dành cho cô sự ấm áp, giúp cô tiếp tục được đi học, giữ vững trong lòng sự chính trực và lòng tốt.
Mẫn Gia Điệp không khóc, cô ta nhún vai, thậm chí còn cười: “Cảnh sát nào biết trước được các người lại xuất hiện ở cái nơi tồi tàn ấy? Lão thợ may Tiền bình thường ít ra ngoài, lại nghiện thuốc lá. Vừa bước vào nhà đã thấy ngập mùi thuốc. Bình thường làm ăn chẳng ra sao, khu ổ chuột ai có tiền mà may quần áo? Tôi đoán hắn cũng là kẻ từng phạm tội ở đâu đó, co rúm trong cái xó đó để trốn các người chứ gì.”
Lôi Lăng sốt ruột, dùng ánh mắt ra hiệu cho Triệu Hướng Vãn.
“Triệu Hướng Vãn, hỏi đi. Nhân cơ hội này hỏi về lão thợ may Tiền, cô ta sống ở khu ổ chuột mấy tháng, chắc chắn biết gì đó.”
Triệu Hướng Vãn gật đầu, thay anh hỏi:
“Lão thợ may Tiền thật sự tự sát?”
Mẫn Gia Điệp gật đầu: “Chắc chắn là tự sát, chẳng lẽ còn ai có thể g.i.ế.c được lão? Các người cảnh sát đúng là giỏi, bức hoạ ấy vẽ ra chẳng khác gì thần, giống quá. Hôm qua tôi nghe thấy người ta bàn tán, nào là lão thợ may Tiền g.i.ế.c người rồi, g.i.ế.c bảy, tám mạng ấy chứ, tay đã nhuốm máu, chạy được không? Còn có người bảo, hắn trốn đâu được nữa? Hắn từ một thành phố nhỏ phía Nam đến đây, tiêu sạch tiền tiết kiệm mua căn nhà gạch, ở đó mười năm, nghe nói không vợ không con, ở quê chẳng ai nhớ tới, còn mong hắn c.h.ế.t quách cho xong.”