“Chắc hắn cũng mệt rồi nhỉ? Từ chỗ này chuyển sang chỗ khác, đều là những nơi hoàn toàn xa lạ, mọi thứ phải bắt đầu lại từ đầu. Hắn thì sức đâu mà chịu nổi. Gan hắn không tốt, phổi không tốt, hình như dạ dày cũng chẳng ra gì. Ngày nào cũng phải uống thuốc, vốn cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Nói gì thì nói, loại người g.i.ế.c cả người già, trẻ nhỏ như hắn, c.h.ế.t thì cứ c.h.ế.t thôi. Chết rồi là xong, c.h.ế.t là tốt! Đỡ để các người bắt lại, phí cơm phí gạo, còn phải tốn công xét xử. Cái thứ chó c.h.ế.t ấy, c.h.ế.t rồi còn khiến tôi bị liên luỵ, đồ khốn!”
Mắng chửi xong, Mẫn Gia Điệp như cạn sức, im lặng một hồi.
Chúc Khang đúng lúc đẩy cửa bước vào, cúi xuống nói nhỏ bên tai Triệu Hướng Vãn: “Đã liên lạc được với Kiều Hồng Ngọc, bà ấy nói sẽ lập tức mua vé đến đây, ngày mai chắc chắn có mặt ở thành phố Dao.”
Triệu Hướng Vãn hạ giọng hỏi: “Kiều Hồng Ngọc phản ứng thế nào?”
Chúc Khang không trả lời ngay, mà nhìn về phía Mẫn Gia Điệp.
Mẫn Gia Điệp lạnh lùng cười, bĩu môi.
Chúc Khang nhìn thẳng Mẫn Gia Điệp, từng chữ một nói: “Kiều Hồng Ngọc nhờ tôi nhắn lại với cô: Dù cô đã làm gì đi nữa, cô vẫn là em gái của bà ấy. Ngày mai bà ấy sẽ đến thành phố Dao. Những tủi thân, khổ sở mà cô từng chịu, cứ nói hết cho bà ấy nghe, bà ấy sẽ giúp cô đòi lại công bằng.”
Cơ thể Mẫn Gia Điệp lần nữa cứng đờ.
Kết thúc thẩm vấn, Triệu Hướng Vãn đứng dậy, nhìn Mẫn Gia Điệp đang im lặng không nói, đôi mắt phượng hơi nheo lại, lòng đầy cảm xúc ngổn ngang.
Mẫn Gia Điệp, đây là một con người phức tạp và mâu thuẫn.
Cô ta buôn bán trẻ em, khiến biết bao gia đình phải chịu nỗi đau mất mát, ly tán, tội ác tày trời.
Cô ta là kẻ lòng dạ sắt đá.
Nhưng thật ra, trong lòng cô ta vẫn còn khát khao… Khát khao tình thân, khát khao tình cảm gia đình.
Chính khát khao này là điểm yếu của cô ta.
Nhưng lúc này, Triệu Hướng Vãn không muốn dùng những thủ đoạn thẩm vấn cũ, lấy thế như sấm sét tấn công vào điểm yếu của cô ta.
Chỗ nào đau, cứ đ.â.m vào đó?
Không, lần này, Triệu Hướng Vãn muốn thử một cách khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-975-khat-khao-tinh-than-khat-khao-tinh-cam-gia-dinh.html.]
Khoảng 1 giờ trưa hôm sau, Kiều Hồng Ngọc đến thành phố Dao, bà ấy không kịp đặt hành lý xuống đã lao thẳng đến cục cảnh sát thành phố Dao.
Theo sự sắp xếp của Lôi Lăng, Kiều Hồng Ngọc đã gặp Mẫn Gia Điệp.
Sau 34 năm xa cách, cặp chị em ruột này cuối cùng cũng gặp lại nhau.
Lôi Lăng, Triệu Hướng Vãn và Chúc Khang đứng bên cạnh.
Trên tường phòng thẩm vấn có dòng chữ lớn “Thành khẩn khai báo sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị”, không khí lạnh lẽo và nghiêm trọng. Bàn ghế đều bằng kim loại, bóng loáng lạnh lẽo.
Ngồi cách nhau một chiếc bàn lớn, Kiều Hồng Ngọc nhìn Mẫn Gia Điệp ngồi trên chiếc ghế sắt.
Vết nhuộm đỏ trên một bên mặt của Mẫn Gia Điệp đã được rửa sạch, cô ta bị còng tay, mặc một chiếc áo khoác rộng màu xanh xám, gương mặt không chút biểu cảm.
Thấy Kiều Hồng Ngọc nước mắt lưng tròng, Mẫn Gia Điệp vẫn không chút động lòng.
Kiều Hồng Ngọc nghẹn ngào nói: “Em gái, em là em gái của chị. Bao nhiêu năm qua, chị luôn tìm kiếm em. Cha mẹ đều đã qua đời, trên đời này chị chỉ còn mỗi mình em là người thân…”
Mẫn Gia Điệp ngắt lời cô: “Chị đã kết hôn chưa?”
Kiều Hồng Ngọc gật đầu: “Rồi.”
Mẫn Gia Điệp hỏi: “Có con chưa?”
Kiều Hồng Ngọc đáp: “Có có, một đứa con trai, năm nay hai mươi tuổi, đang học đại học ở thành phố Tinh.”
Mẫn Gia Điệp hơi nhướn mày: “Chị bây giờ thế nào?”
Kiều Hồng Ngọc thật thà nói: “Chị mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ ở bến xe huyện La, buôn bán cũng khá ổn.”
Mẫn Gia Điệp cúi đầu nhìn xuống sàn nhà: “Vậy cuộc sống của chị cũng không tệ. Có chồng, có con, người thân của chị không chỉ có mỗi mình tôi.”
Trước khi đến đây, Kiều Hồng Ngọc đã chuẩn bị tâm lý.
Bà ấy biết Mẫn Gia Điệp chắc chắn sẽ oán trách, sẽ hận bà ấy, sẽ trút hết nỗi đau bị bỏ rơi lên bà ấy. Nhưng khi thật sự đối mặt và nghe những lời lạnh lùng từ Mẫn Gia Điệp, tim Kiều Hồng Ngọc như bị d.a.o cứa.