Chúc Khang nghiến răng nói: “Khốn kiếp!” Việc cung cấp thông tin giả để đòi tiền chính là một lần nữa làm tổn thương Mục Cương. Lòng dạ của những người này thật quá tàn nhẫn.
Ông lão ngẩng đầu nhìn Chúc Khang một cái: “Chàng trai, cậu là người tốt bụng, không biết rằng trên đời này, vì tiền mà người ta có thể làm bất cứ điều gì, kẻ xấu nhiều lắm.”
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Xác nhận tất cả đều là tin giả sao?”
Ông lão vừa lắc đầu thở dài vừa nói: “Tất cả đều là giả! Không có tin nào là thật cả, đều là để lừa tiền. Mục Cương thật đáng thương, toàn bộ tiền trong nhà đều dùng để tìm con, cậu ấy không dám ăn, không dám mặc, mua một chiếc xe ba bánh nhỏ chạy khắp nơi, chỉ hy vọng có một ngày sẽ gặp lại Tuyết Nhi. Tháng trước, cậu ấy mới từ tỉnh Q trở về, có kẻ lừa đảo nói rằng người ở trong một thung lũng ở tỉnh Q, dụ cậu ấy đến đó, lừa cậu ấy mất sáu trăm tệ. Để dành được vài trăm tệ ấy, cậu ấy đã vất vả chở khách, chở suốt cả năm trời. Những kẻ đó… lương tâm bị chó ăn hết rồi!”
Triệu Hướng Vãn khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Cô chưa từng nhận vụ án mất tích trẻ em, hôm nay là lần đầu tiên tiếp nhận vụ án này, nghe nói Mục Cương vì tìm con mà tiêu tốn hết tiền bạc trong nhà, bị lừa sạch, cuộc sống rơi vào cảnh khốn khó, cảm giác đau lòng khi nhìn thấy thông báo tìm người càng trở nên mãnh liệt hơn.
Những kẻ đáng c.h.ế.t kia đã bắt cóc một đứa trẻ, hủy hoại tương lai của đứa trẻ đó, phá hủy một gia đình!
Từ xa có một chiếc xe ba bánh chạy tới.
Người đàn ông đạp xe có thân hình cường tráng, chiều cao trung bình, tóc tai bù xù, râu ria lởm chởm, mặc một chiếc áo bông màu xanh đậm vá chắp, chân đi một đôi dép lê rách nát.
Khuôn mặt anh ấy đầy phấn khích, đạp xe rất nhanh, người còn chưa đến, giọng nói lớn đã vang lên: “Lão Hoàng, chú tìm cháu hả, có phải có tin tức gì rồi phải không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-984-nhung-ke-do-luong-tam-bi-cho-an-het-roi.html.]
Lão Hoàng đứng dậy khỏi ghế, chỉ tay về phía Triệu Hướng Vãn và Chúc Khang: “Cảnh sát tìm cậu.”
Nghe đến hai chữ cảnh sát, mặt Mục Cương lập tức xị xuống.
Anh ấy dừng xe, đi đến trước mặt Triệu Hướng Vãn: “Có chuyện gì vậy?”
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Mục Cương?”
Mục Cương đưa tay lau mồ hôi trên mặt: “Phải, là tôi đây.”
[Cảnh sát thật buồn cười, bảo tôi gọi lại, gọi điện có phải miễn phí đâu? Nhìn thấy trên tin nhắn nhắn lại từ chỗ lão Hoàng, cứ tưởng là có tin tức, bỏ hết việc rồi chạy ngay tới đây, ai ngờ lại vui mừng hụt.]
[Cảnh sát thì có ích gì! Con mất rồi nhờ họ tìm, họ hết bảo điền cái này rồi cung cấp cái kia, làm bộ cử vài người đến bến xe đi dạo là xong nhiệm vụ.]
[Hai năm đầu sau khi mất Tuyết Nhi, ngày nào tôi cũng đến đồn cảnh sát, nhưng có ích không? Không có ích gì cả! Họ cứ bảo tôi đợi tin tức, đợi tin tức, nhưng tin tức đâu?]
Triệu Hướng Vãn nghe những lời trong lòng của Mục Cương, chỉ biết im lặng.
Vụ án năm năm trước cô không rõ lắm, có lẽ đã được chuyển từ đồn cảnh sát địa phương lên cục cảnh sát thành phố. Việc xử lý của đồn cảnh sát có sơ suất hay không cô không biết, nhưng việc điều tra các vụ trẻ em mất tích thực sự có nhiều khó khăn.
Tại sao vụ trẻ em mất tích thường được lập án nhanh chóng nhưng lại khó phá án? Thứ nhất là do sự di chuyển dân cư ở thành phố rất lớn, thường khi cha mẹ báo án thì bọn buôn người đã đưa trẻ đi nơi khác. Trừ khi phong tỏa ngay tại hiện trường và kiểm soát tất cả các nút giao thông, mới có thể giữ đứa trẻ lại trong thành phố. Như vậy sẽ cần đến hàng ngàn cảnh sát, có đồn cảnh sát hay cục cảnh sát nào có thể điều động được nhiều người đến thế?
Thứ hai, vì trẻ em có vóc dáng nhỏ bé, thiếu khả năng tự vệ, nếu bị bọn buôn người bế đi và cho uống thuốc ngủ thì cũng không khiến người qua đường chú ý.