“Bốp!”
Mục Cương lại tự tát mình một cái, vừa tức giận vừa hối hận: “Sao tôi ngốc thế chứ? Trên đời này làm gì có nhiều người có mắt màu xám như vậy? Chính là người phụ nữ này đã giả làm bà lão, chính cô ta đã bắt cóc Tuyết Nhi! Sao tôi không giữ cô ta lại? Tôi thật ngốc!”
Triệu Hướng Vãn nhìn khuôn mặt sưng đỏ với dấu tay rõ ràng của anh ấy, nói: “Để dành sức tìm đứa trẻ đi, đừng kích động.”
Triệu Hướng Vãn tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng ẩn dưới vẻ bình tĩnh ấy là một sự kiên định sâu sắc, điều này làm cho tâm trạng lo lắng, bất an của Mục Cương có phần được xoa dịu. Anh ấy suy nghĩ thêm về vài chi tiết: “Cô ta chỉ xách một cái túi vải, không bế trẻ con, chắc chắn Tuyết Nhi ở trong tay đồng bọn của cô ta. Màu mắt của cô ta rất nhạt, làn da trắng hơn người thường, không giống người Hán lắm. Có thể là người ngoại quốc, hoặc cũng có thể là người dân tộc thiểu số.”
Có được nhiều manh mối như vậy, tổ trọng án lập tức bàn bạc kế hoạch hành động. Hai bức chân dung, một bức có thể coi là ảnh gần nhất của Tuyết Nhi, bức còn lại là phác họa người phụ nữ khả nghi, tất cả được gửi đến các sở cảnh sát địa phương để phối hợp điều tra, xem liệu trong số trẻ em bị bắt có Tuyết Nhi hay không, và tra cứu trong cơ sở dữ liệu tội phạm xem có đối tượng nào trùng khớp với người phụ nữ nghi là buôn bán người không. Quá trình này mất ít nhất một tuần, do Hoàng Nguyên Đức phụ trách.
Cao Quảng Cường nói: “Băng nhóm buôn bán của bà Đổng ở ngoại ô thành phố Tinh đã bị triệt phá hoàn toàn, do cục trưởng Hứa đích thân dẫn đội đi bắt giữ. Tôi sẽ đến gặp bà Đổng, xem có hỏi được thông tin hữu ích nào không.”
Triệu Hướng Vãn tình nguyện xin đi: “Cháu và Chúc Khang sẽ đến thành phố Dao một lần nữa, hỏi Mẫn Gia Điệp xem cô ta có từng gặp hai người này chưa. Cô ta là thành viên trong mạng lưới buôn người ở thành phố Dao, có thể đã gặp người phụ nữ mắt xám trong bức vẽ này.”
Mọi người chia nhau hành động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-988-khong-co-tuyet-nhi.html.]
Phản hồi từ phía Cao Quảng Cường là nhanh nhất. Bà Đổng, kẻ buôn trẻ em, chưa từng gặp Tuyết Nhi, cũng chưa gặp người phụ nữ mắt xám. Đường dây bà ta phụ trách chính là việc kết nối với những kẻ bắt cóc, sau đó sàng lọc trẻ em để bán đi nhiều nơi khác nhau. Là một trạm trung chuyển, bà Đổng, với thái độ nhận tội tích cực, đã khai ra nhiều băng nhóm buôn người ở tỉnh Tương, nên không có lý do gì bà ta lại nói dối trong vụ này.
Các băng nhóm mà bà Đổng khai ra quá lớn, khiến cảnh sát thành phố Tinh và thành phố Dao phải phối hợp cùng nhau, ra tay giải cứu gần một trăm trẻ em bị mất tích, lập được chiến công lớn.
Nhưng trong số các đứa trẻ đó, không có Tuyết Nhi.
Mục Cương sốt ruột, ngày nào cũng ngồi đợi ở cửa cục cảnh sát, chỉ cần nhìn thấy Triệu Hướng Vãn hoặc Chúc Khang bước ra là lại đi theo hỏi: “Cảnh sát Triệu, cảnh sát Chúc, sao rồi? Có tin tức gì về Tuyết Nhi chưa? Tôi thấy nhiều phụ huynh đã đón con về nhà rồi, vậy còn Tuyết Nhi của nhà tôi thì sao?”
Các đứa trẻ khác đã được tìm thấy, chỉ riêng Tuyết Nhi là không có tin tức gì. Mỗi đêm, Mục Cương lo đến mức túm tóc của mình, phần tóc lưa thưa trên đỉnh đầu anh ấy ngày càng trở nên ít đi, trông già đi rất nhiều.
Triệu Hướng Vãn lo lắng Mục Cương sẽ phát điên, vội an ủi: “Chúng tôi sẽ đến cục cảnh sát thành phố Dao để tìm hiểu tung tích của Tuyết Nhi. Anh cứ yên tâm làm việc để dành tiền, có tin gì tôi sẽ gọi vào máy nhắn tin của anh.”
Mục Cương đành rời đi, trước khi đi còn không ngừng dặn dò: “Nhớ gọi tôi nhé, nhất định phải nhớ gọi tôi. Dù là tin gì, chỉ cần có tin tức là gọi tôi ngay nhé.”
Triệu Hướng Vãn và Chúc Khang đến thành phố Dao.
Nghe nói Triệu Hướng Vãn lại đến, mọi người ở cục cảnh sát thành phố Dao nhiệt liệt chào đón.