Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 994: Nhanh Chóng Trốn Thoát!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:30:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhân viên phục vụ theo bản năng đứng xa điện thoại hơn, thể hiện rõ thái độ.

[Tôi chỉ là nhân viên phục vụ, sao phải đối đầu với cảnh sát chứ?]

Nghe vậy, Vệ Mãnh sững sờ quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Triệu Hướng Vãn.

[Tất cả đều không thể trốn thoát?]

[Những việc bà chủ Vệ làm, cảnh sát đều biết rồi sao?]

[Đó là việc mất đầu đấy!]

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Anh tên là gì?”

“Vệ Mãnh.”

“Anh chỉ là một vệ sĩ thôi, đúng không?”

"Đúng.”

“Anh có tham gia vào những việc họ làm không?”

“...”

[Bà chủ bảo tôi làm gì thì mình làm nấy. Đánh người, kéo người, nhốt người... có việc gì mình chưa làm đâu?]

[Nếu không, họ cũng không yên tâm cho mình đi theo bà chủ.]

[Không được, mình không thể nói gì cả.]

Ánh mắt Triệu Hướng Vãn trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Vệ Mãnh.

Lúc này, Vệ Mãnh cảm thấy mình như một con mồi, còn nữ cảnh sát cao ráo trước mặt chính là thợ săn tài ba.

Mồ hôi lạnh chảy dọc xuống lưng.

Lúc này Vệ Mãnh mới nhận ra trong đại sảnh chỉ có Triệu Hướng Vãn và Chúc Khang.

[Nhanh chóng trốn thoát!]

Ý nghĩ vừa lóe lên, Vệ Mãnh đưa hai tay từ phía sau lên, khớp vai uốn theo một tư thế kỳ quái để hai tay bị còng đánh mạnh về phía Triệu Hướng Vãn.

Nắm đ.ấ.m đột ngột dừng lại giữa không trung.

Chúc Khang cầm s.ú.n.g trong tay phải, nòng s.ú.n.g đen ngòm nhắm thẳng vào đầu anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-994-nhanh-chong-tron-thoat.html.]

Tim Vệ Mãnh bắt đầu đập dồn dập.

— Cảnh sát trước mặt này nghiêm túc thật rồi!

[Chẳng lẽ cảnh sát đã biết hết mọi chuyện rồi sao?]

[Sở trưởng Trịnh đang làm gì vậy chứ! Năm nào cũng cống nạp cho ông ta, mà không thông báo một tiếng.]

[Đám phục vụ ăn cơm không à, sao không nhanh chóng thông báo cho Vệ Bác để đưa người chuyển lên núi phía sau đi.]

Nhân viên phục vụ không thể nghe được suy nghĩ của Vệ Mãnh, cũng không hiểu ý định của anh ta, kêu lên một tiếng hoảng sợ rồi dán chặt vào tường, không dám nhúc nhích.

Giọng Triệu Hướng Vãn lạnh lùng: “Tôi hỏi anh một lần nữa, bà chủ của anh thường ở đâu?”

Vệ Mãnh không trả lời.

[Ở đâu được nữa? Tất nhiên là trên núi rồi.]

[Nếu không phải tối qua về trễ, bà chủ đã không ở lại khách sạn.]

[Nếu không ở khách sạn, họ đã không bắt được chúng tôi rồi.]

Triệu Hướng Vãn nhìn vào mắt Vệ Mãnh: “Các người ở chỗ nào trên núi?”

Vệ Mãnh cứ nhìn xuống đất, nghe thấy câu hỏi của Triệu Hướng Vãn thì giật mình sợ hãi.

[Ai nói cho cảnh sát biết chúng tôi ở trên núi vậy?]

[Nếu không phải trời vừa lạnh vừa tối, chúng tôi đã lên núi từ tối qua rồi. Lên đến núi là địa bàn của chúng tôi, ai đến cũng không sợ.]

Khách sạn Thiên Nhiên Cư nằm dưới chân núi Lạc Hà, Vệ Mãnh liên tục nói nếu không phải vì trời lạnh và tối muộn, anh ta và Mẫn Lập Na đã lên núi rồi, rõ ràng điểm dừng chân của họ chính là trên núi Lạc Hà.

Núi Lạc Hà là khu cảnh quan tự nhiên, hiện vẫn chưa được khai thác, có sáu đỉnh núi, một số người dân sinh sống trong núi từ nhiều thế hệ. Vài năm trước, tỉnh đã chi ngân sách để làm đường bê tông lên núi, đường núi quanh co, các đỉnh núi nối liền nhau, nhưng rốt cuộc họ đang ở đâu?

Nếu họ có đài quan sát hoặc có gác cổng, nhận được tin trước, người bên trong sẽ được chuyển đi, hoặc tiêu hủy mọi bằng chứng phạm tội, thì phải làm sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Hướng Vãn trở nên nặng trĩu.

Cô nhìn Vệ Mãnh bằng ánh mắt sắc như dao, nhìn anh ta với vẻ mặt cứng đầu, không chút hợp tác. Lý do chúng dám ngoan cố chống lại chính là vì chúng nghĩ rằng cảnh sát không thể tìm ra bằng chứng sao?

Triệu Hướng Vãn lấy ra bức chân dung của Mục Tuyết Nhi, giơ lên trước mặt Vệ Mãnh: “Có nhận ra cô bé này không?”

Đôi đồng tử của Vệ Mãnh co lại, cả người đờ đẫn ngay tại chỗ.

[Sao cảnh sát lại có ảnh của Tuyết Nhi?]

[Ai đã truyền ảnh của con bé ra ngoài?]

[Chẳng lẽ là tên khốn Vệ Bác lén lút đầu thú sao? Khốn kiếp! Tôi đã nói rồi, Vệ Bác không đáng tin. Không ngờ cảnh sát lại đến khách sạn bắt người ngay lúc này, chắc chắn là do Vệ Bác mật báo.]

Loading...