Tuyết Nhi là do Mục Cương một tay nuôi lớn. Khi mới sinh ra, bàn chân nhỏ xíu của cô bé chỉ dài một tấc, anh ấy chăm sóc từng chút từng chút một, hết lòng yêu thương con đến năm tuổi. Đi đâu anh ấy cũng không nỡ để con chịu chút khổ sở nào. Lòng anh ấy, trái tim của một người cha hết lòng yêu thương con, chỉ mong có thể nghiền nát mọi thứ mà dâng lên trước mặt con.
Tuyết Nhi cũng rất quấn quýt anh ấy. Trước khi đi ngủ luôn quấn lấy anh ấy đòi kể chuyện, nhất quyết dựa vào lòng anh ấy nghe kể hết một cuốn truyện cổ tích rồi mới chịu nhắm mắt ngủ. Ôm con gái trong lòng, con gái thơm tho mềm mại, nhỏ nhắn đáng yêu, Mục Cương cảm thấy như mình đã có cả thế giới.
Bây giờ Tuyết Nhi đã được tìm thấy, đã lớn lên rồi, nhưng dường như không còn thuộc về anh ấy nữa.
Mục Cương bơ vơ không biết phải làm sao.
Anh ấy ngơ ngác nhìn Triệu Hướng Vãn: “Mẹ của con bé đã kết hôn sinh con, đã quên Tuyết Nhi từ lâu rồi. Tôi... tôi nên làm gì đây?”
Triệu Hướng Vãn sa sầm mặt: “Cô ta là mẹ của Tuyết Nhi, cô ta có trách nhiệm!”
Mục Cương cúi đầu, không dám đối diện với Triệu Hướng Vãn: “Tôi... tôi không dám tìm cô ấy. Tôi biết mình là một người đàn ông vô dụng, tôi không biết kiếm tiền, không biết dỗ dành người khác, tôi chỉ biết lái xe, biết làm chút việc nhà. Sau khi làm lạc mất Tuyết Nhi, ngày nào cô ấy cũng chửi tôi, tôi chột dạ không dám cãi lại. Sau đó, cô ấy đòi ly hôn, tôi cũng ly hôn. Chỉ cần cô ấy vui, thế nào cũng được. Nhưng trong lòng tôi đau, đau lắm.”
Triệu Hướng Vãn nhìn ra được rằng trong cuộc hôn nhân trước, Mục Cương luôn ở vị trí yếu thế, anh ấy như một chú chó con, ngước nhìn vợ mình, nhưng không nhận được sự tôn trọng.
Triệu Hướng Vãn suy nghĩ một lúc: “Vậy anh chú ý ít tiếp xúc với Tuyết Nhi, hãy dịu dàng và kiên nhẫn một chút.” Những tổn thương trong lòng, chỉ có thể để thời gian từ từ chữa lành.
Mục Cương cảm ơn rối rít, rồi đưa Tuyết Nhi rời khỏi cục cảnh sát.
Triệu Hướng Vãn quay người, trở về văn phòng tổ trọng án, cầm lấy sổ ghi chép, nói với Chu Phi Bằng và Chúc Khang: “Triệu tập thẩm vấn Vệ Lệ Na.”
Người phụ nữ này đã hủy hoại không biết bao nhiêu cô bé ngoan, hủy hoại biết bao gia đình, tự tay gây ra biết bao tội lỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-999-nen-xe-toac-trai-tim-co-ta-ta-rac-muoi-len-uop-cho-man.html.]
Nên xé toạc trái tim cô ta ta, rắc muối lên, ướp cho mặn.
Rồi treo dưới mái hiên, để nắng chiếu, để mưa dầm.
Vệ Lệ Na ngồi trong phòng thẩm vấn, hoàn toàn không biết rằng thế giới bên ngoài đã thay đổi.
Cô ta vẫn mặc chiếc áo khoác dài trắng mà cô ta mặc khi mới được đưa tới đây, chỉ là khóa kéo đã được kéo lên ngăn nắp, mái tóc rối bù cũng đã được chải lại gọn gàng.
Ánh sáng xuyên qua ô cửa cao của phòng thẩm vấn, rọi thẳng vào mặt cô ta.
Với khuôn mặt góc cạnh chưa hề trang điểm, đôi mắt xám, làn da trắng nhợt hơn người thường, cộng thêm những nếp nhăn li ti quanh khóe mắt, quầng mắt sâu, nếp nhăn nơi khóe môi, trông cô ta có phần giống mụ phù thủy trong truyện cổ tích.
Triệu Hướng Vãn, Chu Phi Bằng và Chúc Khang ngồi trước bàn, Chúc Khang mở sổ ghi chép, chuẩn bị ghi lại quá trình thẩm vấn.
Vệ Lệ Na ngước mắt nhìn Triệu Hướng Vãn trong bộ cảnh phục, thái độ có vẻ mềm mỏng hơn so với buổi sáng: “Đồng chí cảnh sát, các cô đưa tôi tới đây làm gì? Tôi chỉ là một chủ khách sạn bình thường, kiếm tiền mưu sinh, không làm chuyện gì vi phạm pháp luật cả…”
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn lạnh lùng, mang theo sự sắc lạnh của mùa đông, khiến những lời cầu xin và dò hỏi sau đó của Vệ Lệ Na nghẹn lại trong cổ họng.
Vệ Lệ Na dần thấy bất an.
[Có phải cảnh sát đã biết được điều gì đó rồi không?]
[Không thể nào, từ trước đến nay mình chỉ làm ăn với phía thủ đô, sao cảnh sát thành phố Tinh lại bắt mình?]
[Đồn trưởng Trịnh ở đồn cảnh sát phía Tây rốt cuộc đang làm gì?]