Một ngày cứ thế trôi qua đơn giản, đến tối, họ đều cầm mì ăn liền lấy nước nóng ở đầu toa xe, trở về tại , chuyện một hồi chuyển sang chuyện tà ma. Tục ngữ , nửa đêm chuyện ma quỷ, nhưng chú Đông Bắc đối diện ăn lưu loát, câu chuyện kể hấp dẫn, từ lúc nào, nhiều trong toa xe vây quanh .
cũng câu chuyện của chú thu hút, luôn chăm chú lắng . Nghe đến đoạn , mơ màng ngủ .
Hai ngày trôi qua tàu, may mắn hai chú đối diện, thì buồn chán c.h.ế.t mất. Đến ga Bắc Kinh Tây, chào tạm biệt hai chú và dì bên cạnh. Lên xe khách về quê.
Yukimiko - (Tuyết Mỹ Tử)
Nhìn thấy ngọn núi quen thuộc, lòng trào dâng cảm xúc. Đến bến xe huyện, lên xe buýt về làng. Bác tài xế vẫn là tài xế ngày xưa, mười mấy năm trôi qua, trông bác đổi nhiều lắm.
Mãi đến năm sáu giờ chiều, mới về đến làng. Vừa về gặp ngay ông trưởng thôn cũ. Bây giờ ông còn là trưởng thôn nữa, mở một trại nuôi heo bên bờ sông Xuân Hà. Thấy về, ông nhiệt tình : “Tiểu , hai năm nay thế? Không thấy cháu về.”
“Cháu lang thang bên ngoài một chút!” Chào hỏi xong, thẳng về nhà. Trên đường thu hút sự chú ý của ít dân làng, bây giờ trong làng mở lòng hơn, ác ý gì với . Gặp ai cũng chủ động chào, họ cũng đáp lời.
Lần nữa cửa nhà, trong lòng dâng lên cảm xúc. Cánh cổng hai năm mưa gió càng thêm cũ kỹ. đến chỗ tường rào quen thuộc, lấy viên gạch , chìa khóa im lìm ở đó. do nước mưa ngâm, nó rỉ sét.
cầm chìa khóa lên, nhẹ nhàng vặn một cái, khóa mở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thi-mien/chuong-143.html.]
Đẩy cửa , trong sân đầy lá khô, bàn đá gốc cây cũng phủ đầy lá mục. Hai năm nay ở nhà, cả sân trông chút sức sống nào, hoang vắng.
đang suy nghĩ, một cảm xúc buồn bã dâng đầy lòng. Bây giờ những tìm thấy ông, mà Vũ Hào Thạch cũng mất.
Mở cửa nhà, bụi bặm xộc khiến bịt mũi. quạt tay mũi, sắp xếp đồ đạc quen thuộc trong nhà, dọn dẹp đến nửa đêm mới sạch trong nhà và ngoài sân.
định ở nhà vài ngày.
Sáng hôm rạng đông mang chăn màn sân phơi nắng, nếu sẽ mùi ẩm mốc, thích.
Mang theo chiếc hộp gỗ, chuẩn thôn Lý Gia, bỗng cảm thấy nôn nóng, như thể đang thúc đẩy . Đến thôn Lý Gia, hết tìm Lý Liên Phổ, sự chứng kiến của họ, đốt di vật của Tôn Hạo mộ Tạ Bảo Nghi.
Khi đặt tờ giấy nợ và bức thư lửa, ngọn lửa vốn mềm mại bỗng bốc cháy ngút trời, cao hơn cả . Trong ngọn lửa, thấy bóng dáng của Tạ Bảo Nghi và Tôn Hạo, nàng âu yếm ôm lấy cằm Tôn Hạo, nước mắt chảy thành dòng. Tôn Hạo cũng ôm chặt Tạ Bảo Nghi, chỉ là cái ôm , chậm trễ trọn một trăm năm.
Bây giờ cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa câu hát “ đừng đỗ bảng vàng thề trở về” của Tạ Bảo Nghi, lẽ trong lòng nàng, cần Tôn Hạo đỗ đạt cao, đó chỉ là một câu khích lệ Tôn Hạo mà thôi.
Dù nữa, tình yêu cảm động của họ, cuối cùng cũng một kết thúc.