Tối hôm đó, Tạ Bảo Nghi báo mộng cho , bây giờ nút thắt lòng gỡ, nàng cuối cùng cũng thể đầu thai. cũng gửi lời chúc phúc chân thành đến nàng, hy vọng kiếp họ thể thực sự trở thành yêu và về bên .
Xa nhà lâu như , khi cỏ cây quen thuộc ở quê hương, cảm thấy vô cùng thiết. Khó khăn lắm mới về một , thăm bố nuôi. Đến nhà bố nuôi, ông vui, với : “Lần về thì đừng nữa, thì cứ ở đây với , tiện thể ở với em gái con nhiều hơn.”
“Mẹ nuôi sinh ạ!” háo hức .
Lần từ biệt bố nuôi, nuôi còn mang thai, ngờ bây giờ sinh .
Nói đến đây, nụ mặt bố nuôi càng rạng rỡ hơn, ông : “Sinh năm ngoái , con sớm quá, thì còn ăn tiệc đầy tháng của em gái con!”
“He he, mau cho con xem nào.” bước nhà, thấy nuôi đang dỗ dành đứa bé.
“Mẹ nuôi.” chào bà, ngạc nhiên đứa bé trong vòng tay bà. Đứa bé thấy là lạ, , mà toe toét đưa bàn tay nhỏ nhắn mềm mại chạm . áp mặt , nào ngờ cô bé véo mũi , vui vẻ đạp chân liên tục.
Yukimiko - (Tuyết Mỹ Tử)
“Con bé thích con đấy.” Mẹ nuôi , “Lần về nữa ?”
“Ở thêm vài ngày.” đùa với bé .
“Đã đặt tên cho con bé ?”
“Bố nuôi con đặt đấy, gọi là Tiểu Vi.”
“Tiểu Vi, Tiểu Vi.”
Cô bé , càng vui hơn.
Lúc bố nuôi cũng bước nhà, : “Hôm nay ăn cơm ở đây , đợi bố nuôi con xong việc về chúng cùng ăn, ông vẫn còn ở ngoài đồng.”
“Vâng.” Nói xong đón lấy Tiểu Vi, : “Cho con bế một lát.”
phát hiện Tiểu Vi quý , cứ mãi trong vòng tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thi-mien/chuong-144.html.]
“Hay là con ở nhà dỗ con cho nuôi .”
bố nuôi lo lắng là con gái một ở bên ngoài nguy hiểm, nhưng thể ở mãi ở đây .
Kể từ mất Vũ Hào Thạch ở trấn Bạch An, cảm giác như một đôi mắt đang âm thầm theo dõi , hành động của đều thấy, và đôi mắt đó thể là tộc Quỷ. Đầu tiên là bố mất tích một cách khó hiểu, tiếp đến là ông, tiếp theo sẽ là ư!
“He he.” trả lời ông, cứ mải mê trêu chọc Tiểu Vi, dùng ngón tay chạm nhẹ khuôn mặt nhỏ xinh của cô bé, chạm mũi, nhẹ nhàng, sợ đau cô bé.
Bố nuôi thấy quyết định, lặng lẽ bước khỏi phòng, nấu cơm. và nuôi cứ tâm sự chuyện gia đình, cho đến khi bố nuôi về.
Cả ngày hôm nay ở nhà bố nuôi, thấy Tiểu Vi thiết với , thích chơi với đặc biệt. Cứ chơi với cô bé đến bảy tám giờ tối, thấy bên ngoài tối đen, mới : “Con về , con đến nhé.”
“Trời tối thế , ngủ đây với em gái con một đêm .”
“Không bố nuôi, nhà con còn khóa cửa.”
Nói xong, bước về nhà.
Trước khi , bố nuôi lẩm bẩm tình nguyện: “Nhà con ai, thà ở đây với còn hơn.”
Nói , ông đưa cho một cái đèn pin.
Bây giờ trời quả thực tối, bật đèn pin và về nhà.
Đi qua Ngưu Gia Loan, băng qua cầu Mạch Thủy, thêm bảy tám phút nữa là đến làng chúng . lúc , thấy hình như một đường lớn. rọi đèn pin qua, cách còn khá xa, rõ. Người đó cứ yên ở đó, nhúc nhích.
cầm đèn pin chậm rãi tiến đường lớn, lúc đó cũng bước lên phía . Sắp đến cửa Tây Cấu , đó đột nhiên biến mất. chắc chắn lầm, đó thực sự là một .
Ngay khi đang thắc mắc đó , thì xuất hiện ngay mặt , ánh đèn pin chiếu sáng.
Trong ánh đèn pin, nhảy lò cò tới, chậm rãi, giống như cảnh bình thường chạy bộ chậm. Hắn chân trần, mu bàn chân vết m.á.u gai cào, quần áo rách rưới, đầy bùn đất, ngang lưng quấn một sợi dây đen, nửa mặc gì, thể thấy vài vệt máu. Điều đáng sợ nhất là, mũi đầu.