Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THIÊN LINH ĐẠO SƯ - Chương 2: Nhân viên cửa hàng đồ cổ

Cập nhật lúc: 2025-05-24 02:47:35
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sư phụ đã căn dặn Thiên Linh phải sống.

Vì vậy, dù rằng lạc lõng giữa thế gian hiện tại, trong lòng buồn đau khôn ngui, cô vẫn không thể phụ lòng sư phụ mà chìm đắm trong u buồn không thoát.

Huyết ngọc năm xưa đã thành linh, tự có ý thức của chính mình, vì vậy khi phong ấn cô đã theo bản năng tìm đến một nơi dồi dào linh khí trú ngụ. Vì vậy, có thể nói nơi này đã không phải là bình địa của trận chiến năm xưa.

Trước mắt, Thiên Linh muốn đi tìm lại địa phương đó. Cô hi vọng tìm lại được di vật của các chưởng môn, sau đó mai táng để mọi người có chốn về.

Thiên Linh vận khí, miệng nhẩm khẩu quyết phi hành.

Nhưng không bay lên được.

Chẳng lẽ...

Chợt nghĩ ra gì, cô vội vàng đưa bàn tay đang cầm viên đá lên quan sát. Huyết ngọc trải qua ngàn năm cung cấp sinh cơ cho cô, đã hao hết linh khí trở thành một hòn đá thô ráp bình thường. Hôm nay lại vì giúp cô phá ấn tái sinh, viên đá đã truyền cho cô tất cả sinh mệnh của nó.

Huyết ngọc đã cùng sinh mệnh của cô gắn kết ngàn năm, có lẽ giữa cô và nó đã hình thành một mối liên hệ mật thiết. Hiện giờ nó mục nát thành tình trạng này, hiển nhiên linh lực của cô cũng suy yếu vạn phần, nếu nó vỡ thì e rằng cả đời này cô cũng chỉ có thể làm một người bình thường. Thiên Linh thở dài, giơ tay rút ra một sợi vải làm dây rồi buộc viên đá lại đeo lên tay.

Với tình trạng hiện tại, cô chỉ có thể dùng một ít khẩu quyết và bùa chú thông thường.

Xem ra, trước mắt chỉ có thể tìm một nơi ổn định, từ từ nghĩ cách hồi phục lại huyết ngọc sau đó mới có thể đi tìm lại bình địa tông môn khi xưa.

-----------------------------------------------------------------------------

Hai tháng sau.

Cửa hàng đồ cổ Ngọc Hiên nằm lọt thỏm trong con phố cổ sầm uất. Ông chủ cửa hàng tên là Tư Mạnh, hơi béo phì nhẹ và đầu không có tóc, lúc nào cũng đeo một cặp kính lão trễ xuống sống mũi. Thiên Linh hiện tại đang làm nhân viên ở đó.

Kể ra thì chuyện cũng tình cờ. Hai tháng trước, khi Thiên Linh dùng số linh lực ít ỏi còn lại vẽ một lá bùa ẩn thân đi ra khỏi viện bảo tàng, cô lần theo một luồng linh khí yếu mờ đến được khu phố cổ, vốn dĩ định cho huyết ngọc thử hấp thụ luồng linh khí đó xem có tác dụng hồi phục hay không thì đã bắt gặp ông chủ Mạnh đang loay hoay kiểm hàng nhập trước cửa.

Trước mặt ông là một đống ấm tách cùng với ngọc tạp nham. Ông đứng đó, cau có nhíu mày, tay lật qua lật lại từng món một cách cẩn trọng nhưng lộ rõ vẻ bối rối. Đầu năm nay hàng giả hàng thật lẫn lộn, thị trường đồ cổ lại nhộn nhạo, khiến ông—người mới tiếp quản cửa hàng từ tay ông nội không lâu—cảm thấy như đang ngồi trên lò than nóng.

"Thật giả thế này thì c.h.ế.t tiền mất…", ông lẩm bẩm.

Lúc đó, Thiên Linh chỉ đứng yên bên cạnh, im lặng như cái bóng quan sát. Luồng linh khí yếu ớt đó xuất phát từ một mảnh ngọc vỡ ở trên bàn của người đàn ông này.

Tư Mạnh vốn không chú ý, nhưng ngẩng đầu thấy cô gái áo xám, tóc dài, ánh mắt trong veo đang nhìn về phía những món đồ, ông hơi giật mình. Sau giây bối rối, ông chép miệng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-linh-dao-su/chuong-2-nhan-vien-cua-hang-do-co.html.]

“Cô gái, trời nắng mà đứng ngoài nãy giờ, vào uống ly nước đã.”

Cô không nói gì mà bước vào tiệm. Ông Tư rót cho cô cốc trà đá, rồi lại cúi xuống tiếp tục phân loại đống đồ.

Một cốc nước cũng là ân. Người tu đạo vốn xem trọng nhân quả, đã nhận thì phải hồi đáp. Đó là lẽ tự nhiên.

Thiên Linh lên tiếng, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:

“Giữ lại ngọc bội nhỏ màu xanh bích bên góc phải, nhân duyên của nó sắp xuất hiện tại đây.”

Tư Mạnh dừng tay. Ông nhìn cô, nhếch môi cười nhạt: “Cô gái, cô học bói toán à?”

Thiên Linh không trả lời. Cô chỉ lặng lẽ ngồi bên bàn.

Ông chủ cửa hàng dù không tin nhưng xét về tò mò cũng cầm ngọc bội lên xem xét, hình tròn, kích cỡ bằng nắp hũ trà nhỏ, chất ngọc không thuần. Một bên mép có vết nứt nhỏ—đối với dân buôn thì là khuyết điểm, nhưng trong mắt Thiên Linh, đó là vết tích của một lần phong ấn linh lực.

Chưa đầy năm phút sau, một thanh niên trẻ mặc áo sơ mi trắng hớt hải chạy vào tiệm, ánh mắt đảo quanh như tìm kiếm điều gì đó. Khi nhìn thấy ngọc bội nhỏ màu xanh bích, mắt cậu ta sáng rực.

“Chú ơi! Mảnh ngọc này có bán không? Cháu đang tìm đúng mẫu này! May mà chú cầm lên cháu mới thấy loáng thoáng rồi chạy tới. Bao nhiêu cũng được, cháu trả giá gấp đôi!”

Ông Tư Mạnh ngây người. Trong lúc vẫn còn chưa kịp phản ứng, món hàng đã được mua đi với giá gấp đôi so với dự định.

Từ hôm đó, ông Tư không còn nghi ngờ gì cô gái lạ nữa. Ông chủ động mời cô ở lại làm việc tại tiệm, hỗ trợ ông trong việc phân biệt đồ thật giả, chọn hàng, đánh giá khí vật. Cô không có giấy tờ tùy thân, nhưng ông Tư nói: “Cô không cần ký gì cả, chỉ cần ở đây, là tôi yên tâm.”

Thiên Linh quyết định ở lại. Dù sao trước mắt cô cũng cần một nơi để ổn định và hồi phục huyết ngọc, ở đây lại có ngọc mang linh khí, nếu ở lại đây làm việ ông chủ tiệm có thể trả lương mỗi tháng và cung cấp cho cô 2 mảnh ngọc tùy chọn mỗi tháng, “Miễn là giá trị đừng quá lớn.” ông Tư Mạnh bảo “Nếu quá lớn, cô có thể thêm tiền vào mua.”

Doanh thu của cửa hàng dần khởi sắc. Những món đồ cô chọn về đều bán chạy, không ít lần còn gặp khách sộp từ giới sưu tầm tới hỏi riêng những món “cô gái trầm mặc kia chọn”.

Thiên Linh dần dần cũng đã hiểu rõ hơn về quy tắc vận hành của thế giới hiện tại. Mọi thứ chủ yếu vây quanh thứ gọi là “tiền”, con người ở đây thích sử dụng pháp khí gọi là điện thoại, người ra đường cần có “căn cước công dân” để chứng minh thân phận.

Vào ngày nhận được tháng lương đầu tiên, Thiên Linh như ý muốn được nhận mảnh ngọc mang linh khí – nguyên nhân mà ngay từ đầu cô tìm đến đây.

Cô đưa tay bắt quyết, một luồng linh khí từ mảnh ngọc nhè nhẹ được dẫn ra rồi bám vào viên đá. Viên đá khẽ rung lên như thể hân hoan, sau khi hút sạch nguồn linh khí từ mảnh ngọc, viên đã trông đã đỡ yếu ớt hơn trước, nhưng vẫn còn thô ráp như cũ.

Có tác dụng!

Thiên Linh vui mừng, vì lần này mảnh ngọc kia chỉ mang theo một ít linh khí nên chỉ có thể giúp viên đá tu bổ một ít. Nhưng không sao, chỉ cần cô theo đó từng bước tìm thêm linh khí, từ từ tu bổ viên đá trở lại thành huyết ngọc, đến lúc đó linh lực của cô cũng sẽ dần dần phục hồi.

Thế là, Thiên Linh tạm thời ổn định ở cửa hàng Ngọc Hiên. Tu bổ viên đá, nâng cao linh lực và làm quen với thế giới mới này.

Loading...