Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 51: Cầu Cứu

Cập nhật lúc: 2025-10-31 17:18:28
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Dao sững tại chỗ, cam tâm gọi một nữa, thậm chí còn ai bắt máy.

Bên ngoài, những tiếng kêu t.h.ả.m thiết nối tiếp vang lên, cùng với âm thanh cửa hàng đập phá, mặt Tần Phương Niên cũng hiện lên vẻ kinh sợ. Cô tới: "Vẫn liên lạc ?"

Tô Dao chút giải thích thế nào, nhưng Tần Phương Niên đẩy cô , tự bấm .

Tô Dao loạng choạng hai bước, đụng quầy thu ngân, theo phản xạ dùng tay chống xuống, nỗi đau nhói buốt lập tức từ lòng bàn tay lan . Trước mắt cô tối sầm, suýt nữa quỵ xuống đất, Tiêu Uyên vội vàng chạy tới đỡ lấy cô.

Nhìn thấy vẻ mặt đầy hoảng sợ của Tiêu Uyên, Tô Dao gắng gượng nở một nụ t.h.ả.m bạc. Sau khi trấn an đứa bé xong, cô về phía Tần Phương Niên, thấy cô đang sốt ruột chờ máy, liền gượng ép mở miệng: "Gọi điện về phủ Thiếu soái , Phó quan Tiêu vẫn còn ở đó, lẽ còn cách. Chỉ huy sở chắc là sẽ máy..."

"Thông !"

Tần Phương Niên đột nhiên hét lên, trong giọng tràn đầy kinh hỉ. Lời của Tô Dao bỗng tắc nghẹn, một lúc lâu mới cúi đầu, nhẹ một tiếng đầy mỉa mai. Biết thế, lúc nãy cô để Tần Phương Niên gọi , đỡ phí thời gian.

"A lô? chuyện với Thiếu soái!"

Vừa nhấc ống lên, giọng nữ vang lên bên trong. Tiêu Túng nhướng mày, bước khỏi văn phòng thấy tiếng chuông điện thoại, Trần Phong là Tô Dao gọi tới, còn tin, giờ thấy giọng nữ mới dám tin là thật.

Nhớ tới việc sáng nay Tô Dao thèm để ý tới , cầm ống đợi hai giây mới áp tai, giọng điệu lười biếng pha chút vui mừng thầm kín: "Hôm nay là đón ngọn gió nào, Tô lão bản nhớ tới việc gọi điện cho ?"

"Thiếu soái, cứu mạng!"

Giọng Tần Phương Niên trở nên rõ ràng, vội vàng hoảng hốt như , xảy chuyện .

Tiêu Túng nhíu mày, nhưng hề chút quan tâm nào, trái còn đầu liếc Trần Phong một cái. Hắn điếc ? Đến Tô Dao và Tần Phương Niên cũng phân biệt ?

"Cô ?"

Quát xong , mới thong thả mở miệng, nỗi vui mừng lúc nãy biến mất còn dấu vết, chỉ còn ánh mắt đầy toan tính. Giọng điệu của Tần Phương Niên giả tạo, nhưng đây là thật sự xảy chuyện là dựng nên kịch bản để dụ tới?

Nếu là thật, quan tâm, thể buộc lộ diện ?

"Chúng đang ở tiệm đàn Thụy Sĩ đường Bách Hoa, ở đây xảy bạo loạn , mau cho tới đón chúng ..."

Giọng Tần Phương Niên gấp gáp, vẻ sợ hãi nhẹ. Tiêu Túng thầm nhẩm "đường Bách Hoa", nhịn "chét" một tiếng. Hắn hiểu , hôm nay đường Bách Hoa biểu tình học sinh, cảnh sát và an ninh đều hành động, giờ tới đó, chừng sẽ gây phiền phức gì.

Hắn đời nào thằng ngốc đó .

Hắn giơ tay định cúp máy, một giọng khác mơ hồ vang lên từ đầu dây bên : "Nói với Thiếu soái, Uyên..."

Tiếng s.ú.n.g đột nhiên vang lên, cắt ngang giọng đó, đầu dây bên bùng lên những tiếng hét thất thanh chói tai.

Tiêu Túng siết c.h.ặ.t t.a.y cầm ống , âm lượng kiềm chế tăng lên: "Vừa là ai ? A lô? A lô?!"

Đầu dây bên chỉ còn tiếng tút tút.

Ánh mắt tối sầm . Hắn thể nhầm , dù giọng đó ngắn ngủi và mơ hồ, nhưng chính là Tô Dao. Cô và Tần Phương Niên đang ở cùng .

"Hừ."

Hắn nhạt một tiếng đầy chế nhạo, mắt lạnh lẽo. Không thời gian để ý tới , nhưng thời gian chơi với tình địch.

Đáng đời ngươi kẹt ở đường Bách Hoa.

Hắn nghiến răng ken két, giơ tay lấy mũ, đội lên đầu thẳng ngoài.

Trần Phong vội vàng đuổi theo, "Thiếu soái, ngài ? Lát nữa còn cuộc họp..."

Tiêu Túng chợt nhớ điều gì, dừng bước, đầu một cái. Dù gì, nhưng ánh mắt băng giá đến thấu xương, khiến Trần Phong giật .

Tại, tại như ?

Trong lòng đầy hoang mang, nhưng đột nhiên nhớ tới cuộc gọi của Tô Dao cúp máy lúc nãy.

Lẽ nào là vì chuyện ?

Không thể nào chứ?

Hắn nghĩ , cũng dám suy nghĩ lung tung nữa, bởi vì Tiêu Túng bắt đầu tập hợp đội cận vệ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-51-cau-cuu.html.]

Âm thanh bước chân hỗn tạp từ xa đến gần, nhanh chóng tụ tập cửa tiệm đàn. Dù là Tô Dao Tần Phương Niên đều tái mặt.

"Bọn học sinh trong đó tự lăn đây, để lão tử bắt, sẽ kết quả ."

Tiếng đe dọa thông qua loa phóng thanh truyền , đám học sinh xôn xao, nhưng ai dậy. Dù nhiệt huyết, nhưng bọn họ rốt cuộc vẫn là trẻ con, mới tận mắt chứng kiến cảnh tượng t.h.ả.m khốc của đồng bào, sợ hãi là thể.

Thấy ai ngoài, bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng đập cửa.

Bùm, bùm, bùm.

Mỗi tiếng động như đập thẳng tim gan .

Mấy tự chủ dựa sát hơn. Tần Phương Niên ôm n.g.ự.c hỏi nhỏ: "Từ Chỉ huy sở tới đây, mất bao lâu ?"

Tô Dao tính toán: "Mười phút chắc là tới."

Tần Phương Niên thở phào nhẹ nhõm, chủ động : "Đừng chờ nữa, chặn cửa , thì chống đỡ bao lâu ."

dẫn đầu, đám học sinh lập tức hành động, nhấc nhạc cụ chặn cửa và cửa sổ.

Quản lý biến sắc: "Các ? Mấy thứ đều đắt đấy."

Hắn định ngăn cản, nhưng lúc ai để ý tới .

Nhìn thấy cửa chất đầy đồ, Tần Phương Niên thở phào: "Như chắc thể chờ tới lúc Thiếu soái tới ."

Tô Dao cũng thư giãn, an ủi xoa đầu Tiêu Uyên, trong lòng thầm tính toán thời gian.

Tiếng đập bên ngoài ngày càng dữ dội, dường như nhận cửa khó mở, cảnh sát bắt đầu b.ắ.n súng. Viên đạn bay sượt qua đầu , khiến ai nấy đều dựng tóc gáy, tim đập thình thịch. Tô Dao ôm chặt Tiêu Uyên co rúm , dám động đậy, chỉ sợ một giây lơ là sẽ trúng đạn.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô chằm chằm chiếc đồng hồ trong tiệm đàn, kim giây chạy từng vạch một, nhịp tim ngày càng nhanh. Hãy chạy nhanh hơn chút nữa , đợi Tiêu Túng tới, tất cả sẽ kết thúc.

Vừa cầu nguyện trong lòng, cô vểnh tai động tĩnh bên ngoài, mong giọng của Tiêu Túng thể nhanh chóng vang lên.

chờ mãi chờ mãi, nó vẫn xuất hiện.

Cô chợt nghĩ tới một vấn đề then chốt, đầu Tần Phương Niên: "Cô với Thiếu soái, Uyên Uyên ở đây ?"

Tần Phương Niên đang chăm chú ngoài cửa, hỏi liền trả lời qua loa: " vị trí của chúng ."

Tô Dao tim đập thót lên, một dự cảm lành trào dâng: "Cô nhắc tới Uyên Uyên?"

"Có cần thiết ?"

Tần Phương Niên chút sốt ruột, hiểu lúc cứ hỏi.

Tô Dao cảm thấy như gáo nước lạnh dội từ đầu xuống, m.á.u đông cứng . Một lúc lâu cô mới tìm giọng của : "Không nhắc tới Uyên Uyên, cô nghĩ, Thiếu soái còn sẽ tới nữa ?"

Tần Phương Niên hỏi cho sững sờ, ánh mắt tràn đầy kinh sợ, dám tin: "Hắn sẽ đến nỗi..."

Không đợi cô hết, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng "cách".

Hai vội vàng , thì thấy quản lý tiệm đàn mở một cánh cửa nhỏ. Hắn giơ tay lên hô: "Trưởng quan, đừng b.ắ.n nữa, đừng hỏng nhạc cụ, các ngài từ đây , học sinh đều ở bên trong, các ngài bắt thế nào cũng ."

Vân Vũ

Lời dứt, đám cảnh sát ùa tới. Đám học sinh thậm chí còn kịp phản ứng, cảnh sát xông đ.á.n.h ngã xuống đất.

"Dừng tay!"

Tần Phương Niên kịp nghĩ ngợi nữa, phắt dậy, chạy tới đẩy một cảnh sát : "Bọn họ vẫn là trẻ con, các thể đối xử với bọn họ như !"

Có lẽ vì khí thế của cô quá mạnh, một đám cảnh sát thực sự dừng tay. Tiêu Uyên cũng từ trong lòng Tô Dao ngó đầu , cẩn thận liếc , thấy Tần Phương Niên như vị thần hộ mệnh che chắn mặt đám học sinh, đôi mắt tự chủ sáng rỡ.

"Trẻ con?"

nhạo một tiếng, một gã đàn ông lắc lư tới. Hắn cao lắm, nhưng bụng phệ, bộ đồng phục căng gần như cài khuy, cấp hiệu là một trinh sát. Hắn nhổ nước bọt: "Trẻ con nhà ai lên phá đường phố? Nếu do bọn chúng, chúng cần tới bắt ? Bắt cũng vất vả đấy."

Hắn hiệu, đám cảnh sát tiếp tục hành động. Quản lý tiệm đàn ở bên cạnh lên tiếng: "Cô , suýt quên mất, bên trong còn một đứa nhỏ nữa."

 

Loading...