Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc thẳng  khứu giác, đánh thức ý thức mơ hồ.
Hạ Đinh khẽ cử động đôi chân, nhưng cơn đau như xé toạc từng sợi thần kinh khiến cô  nhịn  hít sâu một . Tất cả  nơi  cơ thể, từ đầu, vai, tay đến chân, đều đau nhức như thể   nghiền nát và lắp .
Tiếng bước chân vang lên gần hơn, kéo theo giọng  của y tá:
“Bệnh nhân tỉnh !”
Ánh sáng từ bóng đèn  trần nhà  che khuất bởi một bóng  cao lớn. Hạ Đinh cố gắng mở mắt, nhưng  chớp liên tục vài  mới  rõ.
Một  đàn ông mặc bộ vest chỉn chu  bên cạnh giường, dáng  thẳng tắp như cây bút. Mái tóc đen  vuốt ngược, để lộ vầng trán cao. Đôi mày kiếm rậm nhíu , đôi mắt sâu thẳm đầy vẻ lo lắng.
Giọng  trầm thấp của  vang lên, nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự quan tâm:
“Em thấy thế nào ?”
Hạ Đinh  , đôi mắt mang theo vẻ mơ hồ,   gì. Một tia cảnh giác thoáng qua trong ánh .
Anh  là ai?
Đó là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô.
 khi đang định mở miệng, một cảm giác lạnh lẽo hơn cơn đau bủa vây cô. Cô đột nhiên nhận ,  chỉ    đàn ông  mặt, mà cả chính bản  ...
Cô là ai?
.................
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tra-nam-hay-chan-tinh/chuong-2.html.]
Ánh hoàng hôn buông dần, sắc vàng dịu nhẹ tràn ngập căn phòng bệnh VIP, mang đến một vẻ tĩnh lặng đầy ưu tư.
Hạ Đinh khẽ nhắm mắt, hàng mi run rẩy phản chiếu ánh sáng, tựa như những cánh bướm đang chuẩn  vỗ cánh bay . Trong đầu cô là một mảng hỗn độn, những ký ức rời rạc lướt qua như thước phim tua nhanh mà cô  cách nào nắm bắt.
Tiếng bước chân vang lên, trầm  và đều đặn, cắt ngang dòng suy nghĩ rối ren của cô. Cô mở mắt , ánh  liếc về phía cửa. Một  đàn ông bước , dáng  cao lớn trong bộ vest tối màu cắt may  vặn, từng đường nét sắc sảo toát lên vẻ quyền lực và bí ẩn.
Mộng Vân Thường
Bác sĩ  theo  ,  tay cầm sổ ghi chép. Ông nhẹ nhàng cúi , giọng  hòa nhã vang lên bên tai cô:
“Cô Hạ, cô cảm thấy thế nào ?”
Cô  khựng , ánh mắt lặng lẽ rời khỏi  đàn ông, chuyển sang bác sĩ. Cô chợt nhận  rằng  họ Hạ, nhưng ngoài điều đó ,  thứ khác đều là một  trống kỳ lạ.
Cổ họng khô khốc như  cát chặn , cô cố gắng mở miệng, giọng  phát  khàn khàn, yếu ớt như tiếng lá khô xào xạc:
“Chân  đau.”
Bác sĩ gật đầu, xoay sang   đàn ông. “Cô Hạ  nứt xương nhẹ ở chân . Nghỉ ngơi một thời gian sẽ hồi phục. Vừa kiểm tra cũng  phát hiện điều gì bất thường. Anh Phó  cần lo lắng.”
Người đàn ông họ Phó chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn  rời khỏi cô. “Cảm ơn bác sĩ. Khi nào cô   thể xuất viện?” Giọng  trầm ấm, nhưng mang theo sự uy nghiêm khó tả.
Bác sĩ đáp  bằng thái độ kính cẩn hiếm thấy:
“Nếu cô Hạ  còn cảm giác khó chịu ở ,  sẽ cho  thêm một vài xét nghiệm. Nếu  thứ , hôm nay  thể xuất viện.”
Người đàn ông gật đầu, lời  gọn gàng:
“Vậy  phiền bác sĩ.”