Hạ Đinh nhận lấy cốc nước từ tay , hai bàn tay  run khi chạm  lớp thủy tinh mát lạnh. Cô nâng cốc lên môi, đôi môi khô ráp nhẹ nhàng chạm  miệng cốc, uống một ngụm nhỏ. Dù cơn khát  dịu  phần nào, nhưng trong lòng cô vẫn còn nhiều thắc mắc  lời giải.
Cô dõi theo bóng lưng  khi  rời khỏi phòng. Bước chân  chậm rãi nhưng đầy chắc chắn. Ánh sáng từ hành lang len qua cánh cửa khẽ khép, bóng  dần biến mất, để  căn phòng một  nữa chìm  tĩnh lặng.
Chỉ một lúc , tiếng bước chân   từ phía ngoài. Cửa mở, vị bác sĩ hòa nhã   bước  cùng một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng tinh. Phó Văn Cảnh   họ, gương mặt vẫn giữ nét điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén như đang quan sát từng chi tiết nhỏ nhất.
Nữ bác sĩ tiến đến gần giường, mỉm  nhẹ  hỏi, giọng  chuyên nghiệp  dễ chịu:
“Cô Hạ, đây là  mấy?”
Hạ Đinh  tay bà, thấy một ngón tay giơ lên. Cô cũng chậm rãi giơ một ngón tay, đáp:
“Một.”
“Có thấy bóng mờ ?”
“Không.”
“Nhìn  thứ đều bình thường chứ?”
Hạ Đinh   ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng cuối ngày đang mờ dần. Cô gật đầu, trả lời ngắn gọn:
“Bình thường.”
Nữ bác sĩ tiếp tục kiểm tra, kéo nhẹ mí mắt  của cô lên để quan sát. Cảm giác ngứa ngáy và khó chịu  Hạ Đinh  cau mày, nhưng cô   gì. Sau khi kiểm tra xong, bà  sang  Phó Văn Cảnh, khẽ gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tra-nam-hay-chan-tinh/chuong-4.html.]
“Cần chụp CT não để kiểm tra kỹ hơn.”
Hạ Đinh thoáng sững sờ. Sao các bác sĩ  trực tiếp báo cáo với    vì hỏi cô? Chẳng lẽ   là   của cô?
Trong khi cô còn đang rối bời với những suy đoán trong đầu, Phó Văn Cảnh  đẩy một chiếc xe lăn đến bên giường. Anh cúi đầu  ngắn gọn với bác sĩ:
Mộng Vân Thường
“Được.”
Hạ Đinh  thể tự di chuyển vì chân bó bột, nên đành để mặc  bế  lên xe lăn. Bàn tay  mạnh mẽ và vững chãi, động tác dứt khoát nhưng  hề gây đau đớn.
Khi  bế cô, bờ vai rộng và cánh tay rắn chắc tạo nên cảm giác an , nhưng tư thế của   mang chút gì đó xa cách. Nó giống như  đang thực hiện một nhiệm vụ đơn thuần,  chút lúng túng,  hề  sự gần gũi thường thấy ở những hành động như .
Khi   giường bệnh,  đặt cô xuống một cách nhẹ nhàng, như đặt một món đồ quý giá lên bàn. Mọi động tác đều gọn gàng,  dư thừa.
Hạ Đinh khẽ cau mày. Cách bế  quá bài bản, đến mức cô nghi ngờ   từng bế một cô gái kiểu công chúa nào  đây.
Phó Văn Cảnh giúp cô chỉnh  chăn, ánh mắt thoáng lướt qua khuôn mặt cô nhưng  dừng  lâu. Sau đó,  bước về phía chiếc ghế sofa đặt ở góc xa căn phòng,  xuống.
Bóng  in  tường,  hình cao lớn càng thêm rõ nét. Anh  thoải mái, hai chân dài mở rộng, khuỷu tay đặt  đầu gối, cả   cúi về phía . Đôi mày nhíu chặt, ánh mắt chăm chú  bàn   mặt như đang suy nghĩ điều gì đó sâu xa.
Hạ Đinh  , đôi mắt lặng lẽ quan sát. Anh  trai,  thể phủ nhận điều đó, nhưng sự im lặng kéo dài khiến cô cảm thấy  chút ngột ngạt.
Cô đưa mắt  sang chiếc điện thoại đặt  bàn , ánh sáng từ màn hình phản chiếu mờ nhạt. Một ý nghĩ chợt lóe lên, cô khẽ mím môi,  gọi thử:
“Phó tổng.”