Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trở về cùng gia bạo tra nam lãnh chứng trước một ngày - 2330

Cập nhật lúc: 2025-07-03 01:58:21
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Yến Thiếu Ngu đứng cạnh khẽ động thân, vừa định tiến lên chắn trước mặt cô thì chợt nghe giọng cô vang lên, dứt khoát mà bình tĩnh:

“Không.”

Cô không chút chần chừ:

“Dù ngài có từ chối tôi, tôi vẫn sẽ dốc toàn lực cứu người. Bởi vì đó là chức trách của tôi. Còn yêu cầu này, chỉ là một nguyện vọng cá nhân.”

Ngón tay Phùng lão khựng lại. Ánh mắt sắc như d.a.o khẽ híp lại:

“Vì sao?”

Cố Nguyệt Hoài không né tránh. Cô nhướng mày, giọng nói rõ ràng, từng chữ đánh thẳng vào tâm can:

“Vì sao? Không có vì sao.”

“Tôi tới đây để cứu người. Nếu có thể thuận thế hoàn thành tâm nguyện của mình thì tốt, không được... thì tiếp tục chờ.”

“Tôi tin, có một ngày, Yến Thiếu Ngu của Yến gia sẽ bước lên đỉnh cao, có tư cách và quyền lực để khiến kẻ khác phải lắng nghe.”

Nói rồi, cô lướt qua vai Phùng lão, nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, trao cho anh một nụ cười tươi đẹp rạng rỡ.

Thực tế, nguyên nhân cô không ép buộc còn phức tạp hơn nhiều:

Thứ nhất, cô là quân y, quân nhân có nhiệm vụ rõ ràng: cứu người, không tham gia chính trị. Người cô cần cứu không phải hạng tôm tép, mà là một trong những trụ cột chính trị Tần hệ—càng không thể để người khác mượn cớ nói cô mưu cầu lợi ích cá nhân. 

Nếu vào lúc này, cô dám đem sự sống còn của Tần Hữu Công ra ép buộc trao đổi, chẳng những mục đích không thành, mà còn có thể bị định tội danh "lợi dụng chức vụ", thậm chí trở thành cái cớ để Khương hệ thừa nước đục thả câu.

Yến gia sẽ vì cô mà rơi vào cảnh càng thê thảm hơn.

Thứ hai, giả sử cô không cứu, mà để Tần Hữu Công thật sự c.h.ế.t đi, thì thế cục tại thủ đô sẽ nghiêng hẳn về phía Khương hệ. Một khi họ độc chiếm quyền lực, triệt hạ toàn bộ Tần hệ, khi đó không chỉ Yến gia, mà ngay cả quân đội và quần chúng cũng sẽ bước vào một thời kỳ chính trị đen tối nhất.

Khương hệ không phải thế lực thi hành chính sách khoan hòa.

Một khi họ nắm toàn quyền, hậu quả sẽ lan khắp cả nước.

Cho nên, cứu người là vì nhiệm vụ. Nhưng giữ người sống là để giữ thế cân bằng cuối cùng của chính trường.

Có điều , cô không cần thiết phải nói những điều này với Phùng lão.

Ánh mắt Phùng lão thoáng hiện vẻ phức tạp, ông ta nhìn Cố Nguyệt Hoài một lúc, rồi bỗng hừ lạnh một tiếng, tiếng cười khàn khàn vang lên giấu không được ý tán thưởng:

“Tiểu hồ ly, cô tưởng lão nhân ta không nhìn ra? Cái chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’ kia, cô dùng cũng khá lắm. Nhưng nói thật, người trẻ tuổi, trong ánh mắt có tâm huyết, có dũng khí, không đến nỗi khiến người ta thất vọng.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2330.html.]

Ánh mắt ông ta lại quét về phía Yến Thiếu Ngu đang đứng yên lặng một bên, ngữ khí mang theo mấy phần trêu tức:

“Còn cái thằng nhãi họ Yến kia, cô tin tưởng nó đến vậy sao ? Đến nỗi dám đặt cược cả vận mệnh Yến gia vào một kẻ còn chưa đủ lông đủ cánh, cô đúng là lớn gan đấy.”

Dừng lại một chút, Phùng lão thu lại dáng vẻ cười cợt, ánh mắt lặng lẽ rơi lên khuôn mặt tái nhợt như giấy trắng của Tần Hữu Công. Một lát sau, ông ta trầm giọng nói:

“Hữu Công hiện giờ không thể mở miệng, nhưng ta có thể thay hắn quyết định. Cô nói muốn lật lại án oan cho Yến gia?”

“Được. Chỉ cần cô thật sự khiến hắn tỉnh lại, chuyện này, ta thay mặt hắn gật đầu.”

Cố Nguyệt Hoài đứng thẳng người, sắc mặt hơi biến, giọng nói bỗng cao lên một phần, mang theo một tia chấn động khó kiềm:

“Thật sao?! Phùng lão, ngài... nói thật?”

Tuy rằng bọn họ còn chưa phát hiện được tung tích của "Điền Tĩnh", nhưng nếu có thể nhân cơ hội này giúp anh gỡ bỏ một tầng xiềng xích, dù chỉ là bước đầu, thì chuyến đi tới thủ đô này, không uổng. 

Ít nhất, sau này, Thiếu Ngu có thể sống nhẹ nhàng hơn một chút.

Phùng lão trừng mắt thổi râu, phất tay áo một cái, giọng nói mang theo khí thế lôi đình:

“Hừ, lão nhân ta nhất ngôn cửu đỉnh. Nói là làm!”

Nga

Lời vừa dứt, Cố Nguyệt Hoài còn chưa kịp hồi thần, thì một bóng người đã đẩy cửa bước vào, Đường lão quay lại, tay bưng một khay nhỏ, trên đặt một bát sâm nóng đang bốc hơi lờ mờ.

Trên khay còn đặt một chiếc đĩa sứ trắng, bày những lát nhân sâm cắt mỏng, được xử lý cẩn thận nâng niu như quốc bảo.

Đường lão vừa vào đến, liền nhíu mày nhìn Phùng lão:

“Cái gì mà nhất ngôn cửu đỉnh? Lão Phùng, ông lại đang nói chuyện lừa gạt người trẻ tuổi đấy à?”

Phùng lão không nhắc đến chuyện Yến gia, dò xét nhìn thứ Đường lão đang bưng trong tay: “Cái gì vậy?”

Nhắc đến điều này, trên khuôn mặt già nua của Đường lão không khỏi lộ ra ý cười:

“Thứ tốt, cực phẩm thật sự! Nhân sâm do Cố quân y mang đến. Căn cứ màu sắc, vân thớ, mùi hương và độ thấm thuốc khi nấu, tôi dám khẳng định niên đại ít nhất năm trăm năm. Loại này, ở trong tay người khác thì là bảo vật, trong tay lương y chính là ... cứu mạng.”

Phùng lão nghe đến đây, ánh mắt cũng hơi biến. Là người lăn lộn trong giới giang hồ, ông ta từng thấy không ít kỳ trân dị bảo, nhưng nhân sâm có niên đại xa xăm như vậy ... thì quả thực vô cùng hiếm thấy.

Đường lão nghiêm giọng, ánh mắt dõi về phía bệnh nhân đang nằm trên giường:

“Một nửa tôi dùng nấu thành canh, một nửa cắt lát ngậm dưới lưỡi. Với tình trạng hiện tại của đương nhiệm, nếu thuận lợi—ít nhất có thể cầm cự thêm vài ngày.”

Cầm cự được một ngày, là thêm một phần hy vọng.

Cầm cự được vài ngày—có thể đủ thời gian để xoay chuyển cả thế cục.

Loading...