Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Quân Hôn: Đêm Tân Hôn Gả Cho Đại Lão Tàn Tật - Chương 131: Khiêm tốn quá đà

Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:31:34
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nửa tháng sau.

Triệu Tinh Vũ trở về.

Đi cùng hắn còn có cậu nhà bên mẹ anh – Tạ Hồng Phi.

Áo vest chỉnh tề, đội mũ phớt, bước xuống từ chiếc xe hơi nhỏ với cây gậy chống tạo dáng quý tộc Anh, toát lên khí chất sang trọng.

"Chào cậu!"

Tề Tư Tư đoán được thân phận của người đàn ông này, liền tươi cười tiến lên chào hỏi.

"Đây là vợ cháu?"

Tạ Hồng Phi liếc nhìn cô, ánh mắt thân thiện, nở nụ cười nhẹ.

"Đúng vậy, vợ cháu – Tư Tư."

...

...

Triệu Tinh Vũ vừa giới thiệu, vừa đỡ tay Tề Tư Tư, dắt cô cùng lên lầu.

"Đây là nhà chúng cháu được phân, hơi nhỏ, mong cậu thông cảm."

"Không sao, cậu trước đây cũng từng ở nhà tập thể."

Tạ Hồng Phi không bận tâm.

Hồi mới đến Anh, trang sức và vàng trên người ông không dám đổi, phải sống trong những căn phòng nhỏ hẹp, dùng sức lao động để đổi lấy chỗ ở.

Người từng trải qua gian khổ như ông, giờ nhìn lại cảnh này chỉ thấy hoài niệm, sao nỡ lòng chê bai

"Đây là nhà chúng cháu."

Dừng trước cửa, Triệu Tinh Vũ định lấy chìa khóa thì phát hiện cửa đã mở sẵn.

Tề Tư Tư ngượng ngùng giải thích: "Em thấy anh về, vội quá nên quên đóng cửa..."

Khóe miệng Triệu Tinh Vũ nhếch lên, lòng ngọt ngào.

Tư Tư chắc nhớ anh lắm.

Nên mới vội vàng chạy xuống, quên cả đóng cửa.

Tạ Hồng Phi lắc đầu cười, nhìn cảnh hai vợ chồng trẻ âu yếm, không khỏi cảm thấy ấm lòng.

Ông chợt nhớ lại tình yêu thời trai trẻ của mình...

"Cậu ngồi đi!"

Triệu Tinh Vũ mời ông vào phòng khách, lấy trà, cắm ấm đun nước.

"Đừng bận tâm, người nhà với nhau khách sáo gì. Hành lý dưới xe còn chưa mang lên!"

Tạ Hồng Phi ngồi thoải mái, không hề khách sáo.

Xem cháu trai như con.

Triệu Tinh Vũ gật đầu: "Cháu đi lấy."

"Anh ấy có gì nhiều hành lý thế?"

Tề Tư Tư nghi hoặc.

Lúc đi, Triệu Tinh Vũ chỉ mang vài bộ quần áo và sách vở.

"Là đồ cậu mua. Nghe nói cháu mang thai, cậu mua chút đồ bồi bổ cho bà bầu." Tạ Hồng Phi cười giải thích.

Tề Tư Tư bất ngờ, ngượng ngùng: "Làm cậu tốn kém rồi."

"Chút quà nhỏ, coi như lễ gặp mặt." Giọng ông nhẹ nhàng nhưng toát lên khí chất của người giàu có.

Tề Tư Tư băn khoăn: Cậu ấy ở Anh làm nghề gì mà phong thái tựa như đại gia thượng lưu.

Dù Tạ Hồng Phi rất thân thiện, cô vẫn lo lắng sợ tiếp đón không chu đáo.

"Cậu nghe nói Tinh Vũ được bố mẹ cháu nuôi dưỡng?" Tạ Hồng Phi hỏi như không chủ ý.

Tề Tư Tư gật đầu: "Cũng không hẳn. Nhà họ Triệu và bố chồng cháu hàng tháng đều gửi tiền, chỉ là bố mẹ cháu trực tiếp chăm sóc anh ấy."

Phải nói rõ ràng.

Ông Triệu là người tốt, có hoàn cảnh riêng, không thể để ông bị hiểu lầm.

"Ừm..."

Tạ Hồng Phi trầm ngâm, không nói thêm.

Một lúc sau.

Triệu Tinh Vũ mang hành lý lên.

Hai vali lớn.

Và một bao tải to.

"Tinh Vũ nói cháu dùng bao tải đựng đồ, cậu mới biết có cách đóng gói này, nghe nói là học từ cháu." Tạ Hồng Phi cười trêu.

Tề Tư Tư đỏ mặt, liếc Triệu Tinh Vũ một cái.

"Sao mua nhiều thế?"

Triệu Tinh Vũ mở bao tải ra.

Toàn đồ dùng cho bà bầu và trẻ sơ sinh.

"Cậu đặc biệt nhờ người mang từ Anh về: núm v.ú silicon, bình sữa thủy tinh, sữa bột nhập khẩu, và thực phẩm bổ sung cho thai phụ."

"Đây là chút lòng của cậu với cháu ngoại, cháu không được từ chối!"

Giọng Tạ Hồng Phi kiên quyết.

Đối với quà tặng lần đầu gặp mặt, Tề Tư Tư không thể từ chối.

"Vậy cháu cảm ơn cậu. Sau này nhất định sẽ kể cho con nghe về tấm lòng của ông cậu."

Tạ Hồng Phi hài lòng gật đầu.

Tốt, là đứa con gái rộng lượng.

Xứng với Tinh Vũ.

"Trời cũng muộn rồi, cậu ngủ ở đâu tối nay?"

Tạ Hồng Phi không muốn làm phiền.

Vợ chồng trẻ mới gặp lại, tối nay chắc có nhiều chuyện để nói.

Triệu Tinh Vũ nói: "Cứ ở nhà mình thôi." Rồi thêm: "Nhà khách tuy được nhưng không thoải mái bằng nhà."

Sau vụ bắt gian ở nhà khách, họ đều ác cảm với nơi đó.

"Nhà các cháu chật thế này, bất tiện lắm?"

Tạ Hồng Phi do dự.

Ông không muốn ở lại, sợ làm phiền hai vợ chồng.

"Không sao ạ. Cháu nói là nhà bố mẹ cháu."

"Bên đó có phòng khách sẵn, dọn dẹp thường xuyên, cậu ở đó vừa tiện."

"Cậu và bố mẹ cháu cùng tuổi, chắc có nhiều chuyện để nói."

"Hay lắm!"

Tạ Hồng Phi vui vẻ đồng ý.

Đây là ý hay.

Ở nhà họ Tề, ông có thể tiếp xúc với hai vợ chồng già, tìm hiểu thêm về thời nhỏ của cháu trai.

Thế là.

Triệu Tinh Vũ tranh thủ trời chưa tối hẳn, đưa cậu đến nhà bố mẹ vợ.

Hành lý vừa mang lên, giờ lại mang xuống.

May mà Triệu Tinh Vũ khỏe mạnh, việc này chẳng đáng kể.

Tề Tư Tư bụng đã lộ rõ, đi lại khó khăn nên ở nhà đợi.

Nhân lúc này, cô sắp xếp lại đồ đạc của chồng.

Một túi quần áo có mùi xà phòng, có lẽ là đồ tập mặc hôm nay.

Cô treo lên ban công cho khô.

Xong xuôi, cô nấu nồi nước dùng.

Rồi đứng trên ban công, chờ chồng về.

Đi nửa tháng, bố mẹ chắc sẽ giữ anh nói chuyện, thêm cậu Tạ đến, càng phải ở lại lâu.

Nhưng bố mẹ chắc sẽ đuổi anh về với cô.

Quả nhiên.

Không lâu sau, bóng dáng Triệu Tinh Vũ xuất hiện dưới chân cầu thang.

Bước đi mạnh mẽ, dứt khoát.

Tề Tư Tư chống cằm, miệng không nhịn được cười.

Nhìn chồng trở về, còn gì hạnh phúc hơn?

Triệu Tinh Vũ ngẩng đầu, thấy cô, liền vẫy tay.

Cô cũng vẫy lại.

Nhưng hắn lắc đầu.

"Ủa?"

Tề Tư Tư không hiểu.

Rồi hắn nhanh chóng leo lên hai tầng lầu, bước từng bước dài.

"Em à, trời lạnh thế này, đứng ngoài làm gì?"

Vừa vào cửa đã là lời trách nhẹ.

Tề Tư Tư thè lưỡi: "Em muốn nhìn anh về mà."

Nếu không, cô sẽ nghĩ mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác.

Triệu Tinh Vũ không nói gì, ôm cô vào lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-quan-hon-dem-tan-hon-ga-cho-dai-lao-tan-tat/chuong-131-khiem-ton-qua-da.html.]

Bàn tay lớn của hắn nắm lấy tay cô – lạnh ngắt.

Hắn xoa mạnh cho cô ấm lên, rồi dắt cô ngồi xuống sofa.

"Lần sau đừng làm vậy nữa."

"Anh về hay không không quan trọng, em mà ốm thì tệ hơn."

"Ừm."

Tề Tư Tư rúc vào lòng chồng, tận hưởng hơi ấm, chẳng còn chút bực bội nào.

Giọng nhẹ nhàng như nai con.

"Bố mẹ nói gì không?"

"Không."

Triệu Tinh Vũ cười khẽ: "Anh ngồi được một lúc, họ đuổi anh về với em."

Mộng Vân Thường

"Nửa tháng qua, em có chăm sóc bản thân không? Hả?"

Âm "hả" cuối câu trầm ấm, khiến tai cô đỏ lên.

Người cô mềm nhũn, mặt nóng bừng.

"Có."

Cô nhỏ giọng.

Thực ra, cô nói dối.

Khi Triệu Tinh Vũ vắng nhà, cô mới nhận ra mình không thể thiếu hắn.

Ngày đêm nhớ nhung, đêm nào cũng trằn trọc.

Nửa đêm tỉnh giấc, thấy bên cạnh trống vắng, lại buồn bã đến tận sáng.

Ngủ không ngon, ban ngày uể oải, chán ăn.

Nửa tháng qua, bụng to lên nhưng người lại gầy đi.

"Sao em chẳng béo lên chút nào?"

Triệu Tinh Vũ xoa bắp tay cô, hỏi nhẹ bên tai.

"Béo vào bụng hết rồi."

Cô lí nhí.

"Vậy sao?"

Triệu Tinh Vũ cười, không truy hỏi thêm.

Nửa tháng vắng nhà, hắn không quản được cô. Giờ về rồi, phải chăm sóc Tư Tư thật tốt.

"Tối nay ăn gì chưa?"

Tề Tư Tư bối rối.

Bữa tối... dĩ nhiên là chưa. Biết anh hôm nay về, cô từ chiều đã mong ngóng, quên cả ăn.

"Thôi, em ăn cùng anh đi."

Triệu Tinh Vũ đứng dậy, định vào bếp nấu.

"Khoan đã!"

Tề Tư Tư gọi lại, cười: "Em vừa nấu mì cho anh xong."

Thấy anh về đến cổng, cô vội thả mì vào nồi, giờ chắc nhũn rồi...

"Để anh xem!"

Triệu Tinh Vũ nhíu mày, vừa buồn cười vừa lo.

Biết nấu cho chồng, sao không biết lo cho bản thân?

May mà bếp dùng gas, lửa đã tắt.

Sợi mì hơi nát nhưng vị vừa miệng.

Hai người chia nhau ăn, no được một nửa.

"Tối nay ăn ít thôi, ngủ sớm, sáng mai cùng bố mẹ ăn sáng nhé?"

"Nghe anh!"

Tề Tư Tư vốn không quan tâm, nghe hắn nói thế càng đồng ý ngay.

Đúng ý cô.

Giờ cô chỉ muốn dính lấy hắn.

"Kể chuyện anh đi huấn luyện đi."

"Chẳng có gì đặc biệt. Mấy thanh niên trẻ, đội nào cũng có vài đứa ngốc nghếch."

Triệu Tinh Vũ kể lại những chuyện vui trong nửa tháng.

Tề Tư Tư nghe như chuyện cổ tích, thỉnh thoảng bật cười.

Nỗi cô đơn nửa tháng qua tan biến.

Nét u sầu trên mặt cũng dần tiêu tan.

Triệu Tinh Vũ nhìn cô cười, khóe miệng cũng nhếch lên.

Tối hôm đó.

Trời tối đen.

Tề Tư Tư nũng nịu trong lòng chồng, không chịu ngủ.

"Ngoan, đi ngủ đi."

Triệu Tinh Vũ dỗ dành.

Nhìn trạng thái của cô, hắn biết nửa tháng qua cô ngủ không ngon. Vừa rồi đã ngáp mấy lần, người cũng lơ đãng.

Lúc vắng nhà không quản được, giờ về rồi, không thể để cô tiếp tục hành hạ bản thân.

"Em muốn nghe anh nói chuyện."

Tề Tư Tư ấm ức, ôm c.h.ặ.t t.a.y hắn, dúi mặt vào n.g.ự.c không chịu rời.

Triệu Tinh Vũ vỗ nhẹ lưng cô.

"Mai dậy anh kể tiếp, được không?"

"Lần này anh được nghỉ hai ngày, em muốn đi phố hay huyện đều được."

"Chúng ta còn phải bàn với cậu chuyện mở xưởng, mai phải tỉnh táo, nhỉ?"

Hắn phân tích từng chút.

Nhưng không thấy cô phản ứng.

Cúi xuống nhìn.

Người trong lòng đã ngủ từ lúc nào.

Mắt nhắm nghiền, má ửng hồng.

Hắn nhẹ nhàng gạt tóc trên mặt cô, nhìn vẻ an nhiên của cô, mỉm cười.

Tư Tư ngủ ngoan quá, đáng yêu vô cùng.

Chợt nhớ điều gì, hắn với tay mở ngăn tủ đầu giường, lấy máy ảnh.

"Tách!"

Lưu lại khoảnh khắc cô ngủ say.

Tốt lắm!

Mai dẫn Tư Tư đi chơi, nhớ mang máy ảnh, chụp thêm vài kiểu.

Đặt máy ảnh xuống, ôm vợ vào lòng, Triệu Tinh Vũ chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau.

Nhà họ Tề hiếm hoi náo nhiệt.

Bàn ăn sáng chật kín người.

Ông Tề và cậu Tạ trò chuyện rôm rả.

Một là lão cách mạng, một là công tử giàu sang từ nước ngoài về, nhưng hai người bàn về chính sách kinh tế lại cực kỳ hợp cạ.

"Không ngờ lão ca cùng quan điểm với tôi." Tạ Hồng Phi vui như gặp tri kỷ.

"Là nhờ Tư Tư, nó hay nói với tôi mấy chuyện này." Ông Tề tự hào nhìn con gái.

Nhờ cô bé, ông mới có cái nhìn tiến bộ về kinh tế, trò chuyện với Tạ Hồng Phi mới dễ dàng.

"Ồ?"

Tạ Hồng Phi thật sự ngạc nhiên.

Ông Tề cùng tuổi, có chung quan điểm không lạ.

Nhưng Tư Tư mới hơn hai mươi, ngoài nhan sắc và tài năng, cô bé còn có tầm nhìn chính trị sắc bén.

"Chỉ là chút ý kiến vụn vặt thôi."

Tề Tư Tư ngượng ngùng.

Cô chỉ là dựa vào kiến thức tương lai, suy đoán hiện tại, coi như gian lận.

"Khiêm tốn quá đà là kiêu ngạo đấy. Có tài thì cứ thể hiện, đây là nhà mình, cần gì giấu giếm?"

Tạ Hồng Phi sống ở nước ngoài, quen phong cách cởi mở, không thích sự giấu giếm.

"Trước Tinh Vũ nói cháu muốn mở xưởng, cậu còn do dự. Giờ thì hết rồi."

Trước khi gặp Tề Tư Tư, ông nghĩ cô bé chỉ là một thiếu nữ xinh đẹp, ăn mặc có chút khác biệt.

Gặp rồi mới thật sự kinh ngạc: khí chất thanh lãnh, tài năng thiết kế, và tầm nhìn độc đáo.

Tạ Hồng Phi thầm cảm thán: Sao trời lại ban cho một người nhiều ưu điểm đến vậy?

"Cháu có kế hoạch gì, cậu nghe theo hết."

"Gặp khó khăn gì, chúng ta cùng giải quyết."

Hợp tác mở xưởng, tuyệt đối thành công!

Ông tự tin khẳng định.

Loading...