Trọng Sinh Quân Hôn: Đêm Tân Hôn Gả Cho Đại Lão Tàn Tật - Chương 137: Bỏ Nhà Ra Đi
Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:33:12
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa về đến nhà, ngồi xuống nghỉ ngơi được một lúc, Tề Tư Tư liền nghe thấy tiếng cãi vã từ tầng trên vọng xuống.
Cô khẽ giật mình, nhớ ra tầng trên là nhà của Hàn Quế Binh, bèn lắng nghe một chút.
Không nghe thấy giọng Hàn Quế Binh, chỉ có tiếng cãi nhau giữa Mậu Thúy Thúy và mẹ hắn.
Nguyên nhân cãi nhau cũng đơn giản. Dạo này Mậu Thúy Thúy ra chợ bán bánh bao, Tề Tư Tư chưa gặp nhưng nghe người khác kể lại. Thấy cô ta bán chạy, một số người cũng học theo, làm các loại bánh khác đem bán.
Đều là gia đình quân nhân, mọi người cũng biết kiêng kỵ, nên họ bán các loại bánh ngọt khác.
Lẽ ra bán khác nhau thì không ảnh hưởng gì, nhưng họ là gia đình quân nhân, có chút e dè, còn người địa phương thì không ngại.
Chẳng bao lâu, có một quán bán bánh bao giống Mậu Thúy Thúy mọc lên, lại gần chợ hơn, dọn hàng sớm, hàng hóa đầy đủ, giá lại rẻ nên khách đổ xô sang đó.
...
Dạo này kinh doanh sa sút, tiền kiếm được ít đi. Bà Hàn không vui, bắt đầu phàn nàn.
Mậu Thúy Thúy đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội này. Cô ta vừa giành được chút quyền phát ngôn trong nhà, lập tức lớn tiếng tuyên bố vốn liếng đều là tiền riêng của mình, dù mẹ chồng có là trưởng bối cũng không thể độc đoán như vậy.
Bà Hàn không làm gì được, bèn lấy chuyện Tề Tư Tư mang thai ra chỉ trích, nói rằng cùng thời gian kết hôn, cô ta và Hàn Quế Binh ngủ với nhau sớm hơn, vậy mà nửa năm trôi qua vẫn chưa có tin vui, chẳng lẽ cơ thể có vấn đề...
Rồi lại nhắc đến việc nhà Hàn chỉ có một mình Hàn Quế Binh là con trai nối dõi, sau này nhất định phải có con trai kế thừa, không thể hủy hoại trong tay Mậu Thúy Thúy...
Câu này chạm đúng nỗi đau của Mậu Thúy Thúy, cô ta lập tức im bặt.
Tề Tư Tư không ngờ chỉ nghe chuyện phiếm mà cũng bị vạ lây!
Chuyện mang thai vốn dĩ là tùy duyên, hơn nữa cả hai còn trẻ, ai lại sốt ruột chuyện này?
Huống chi, Hàn Quế Binh còn nợ cô ba trăm tệ!
Trước đó định đi đòi nợ, nhưng bận quá nên quên mất.
Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
Tiếp theo là âm thanh chìa khóa xoay trong ổ.
"Anh về rồi?"
Quay đầu nhìn lại, Triệu Tinh Vũ xuất hiện ở cửa trong bộ quân phục ướt đẫm mồ hôi.
"Ừ!"
Nhìn thấy cô, ánh mắt hắn sáng lên.
Vừa định bước tới, chợt nhớ ra tình trạng của mình, hắn lại rút chân về.
"Anh đi tắm trước."
Vừa tỉ thí xong, người đầy bụi và mồ hôi, hắn không muốn cô phải chịu đựng.
"Ừ!"
Tề Tư Tư đáp lại ngọt ngào.
Nghiêng đầu nhìn hắn.
Thật ra, lúc này hắn toát ra một vẻ hấp dẫn lạ kỳ - cánh tay gân guốc, mồ hôi lấm tấm, toát lên sức hút nguyên thủy, đầy nam tính.
Nếu không phải đang mang thai, có lẽ cô đã lao vào người hắn rồi.
...
Triệu Tinh Vũ vừa lau tóc vừa đến ngồi cạnh cô trên sofa.
Mái tóc hơi ẩm, rủ xuống một cách mềm mại, tạo nên vẻ đẹp phóng khoáng.
"Hôm nay ở xưởng may thế nào?"
Nói xong, hắn nghiêng người áp tai vào bụng cô, lắng nghe một lúc.
Sau bốn tháng, thai nhi đã bắt đầu máy, thi thoảng sẽ duỗi tay hoặc đá chân.
"Cũng ổn, xưởng may không cần em nhiều, chỉ khi thiết kế mẫu mới em mới bận."
"Chiều em ra chợ chơi, nói chuyện với Dương Đông Tiêu một lúc, cửa hàng của anh ấy khá tốt."
Triệu Tinh Vũ gật đầu.
Nghe cô kể chậm rãi, tâm trạng hắn cũng dần bình lặng.
"Cậu ta rất chăm chỉ, hồi ở quân đội đã dám xông pha."
Nếu không vì chấn thương chân, có lẽ giờ họ vẫn đang cùng nhau chiến đấu.
Tề Tư Tư nghĩ về hoàn cảnh của Dương Đông Tiêu, quả đúng như hắn nói.
"Tiếc là anh ấy cứ một mình bận rộn, tuổi cũng không nhỏ rồi, sao không tìm vợ nhỉ?"
Thời buổi này, người như Dương Đông Tiêu, lớn tuổi mà chưa lập gia đình, quả là hiếm.
"Ừm..."
Triệu Tinh Vũ do dự một chút, suy nghĩ cách diễn đạt.
"Cậu ta, bố mẹ đều không còn, không ai thúc giục cưới xin."
"Thêm nữa là chân của cậu ta, có lẽ không muốn làm phiền cô gái tốt."
Tề Tư Tư nhíu mày.
"Ngoài chân hơi khập khiễng, anh ấy có gì kém đâu? Còn kiếm được tiền, có công việc riêng, cô gái nào theo anh ấy chẳng sung sướng?"
Triệu Tinh Vũ bật cười vì giọng điệu đầy tự tin của cô.
Nhớ lại lúc cô kiên quyết lấy mình, hắn không nhịn được mỉm cười.
Chỉ có Tư Tư ngốc nghếch này mới coi trọng nội tâm, không để ý ngoại hình.
"Anh cười gì thế?"
Tề Tư Tư hỏi, không hiểu.
Cô đang bàn luận nghiêm túc mà.
Triệu Tinh Vũ không nói gì, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Hắn rất biết ơn vì lúc đó Tư Tư không chọn người khác.
Thật đấy!
Nếu lúc đó cô chọn người khác, hắn tin người ta cũng sẽ đồng ý, trong quân đội không ít chàng trai trẻ thích Tư Tư.
Cô xinh đẹp, tính tình lại tốt, còn có công việc ổn định, bố mẹ cô cũng dễ gần, lấy được cô quả là phúc lớn.
Còn hắn lúc đó, chân bị thương chưa rõ tình hình, không biết có ở lại quân đội được không, vậy mà cô vẫn kiên quyết lấy hắn.
Hắn đón nhận với chút hân hoan của kẻ trộm, sợ một ngày tỉnh dậy, tất cả chỉ là giấc mơ.
"Chỉ là nghĩ rằng, được lấy em, thật tốt biết bao!" Triệu Tinh Vũ thở dài nói.
Tề Tư Tư bất ngờ đỏ mặt.
Giơ nắm đ.ấ.m nhỏ đ.ấ.m nhẹ vào người hắn.
"Sao đột nhiên nói mấy lời này!"
Khiến cô ngại quá đi!
Hai vợ chồng ôm nhau, trong đêm đông lạnh giá, họ là hơi ấm của nhau.
...
Trên tầng, nhà họ Hàn lại không hòa thuận như vậy.
Hàn Quế Binh về nhà, tưởng sẽ được thưởng thức bữa tối ngon lành, nào ngờ nhà cửa lạnh tanh.
"Thúy Thúy?"
Hắn ngơ ngác bước vào bếp, thấy rau thịt đã mua sẵn, nhưng không thấy bóng dáng vợ đâu.
"Lạ thật, đi đâu rồi?"
Hàn Quế Binh đầy nghi hoặc, quay vào phòng thì thấy mẹ đang nằm nghỉ trên giường.
"Mẹ, sao mẹ lại ngủ ở đây? Thúy Thúy đâu?"
Bà Hàn vốn định kể tội con dâu với con trai, nào ngờ hắn vừa vào đã hỏi vợ, lập tức nổi giận.
"Con chỉ biết quan tâm vợ, tôi nằm đây, chẳng thấy con hỏi han một câu?"
Bà ta cáu kỉnh mắng nhiếc, mặt đầy phẫn nộ.
Hàn Quế Binh bị mắng bất ngờ, ngơ ngác một lúc.
"Không phải," hắn vội biện bạch, "Mẹ khỏe mạnh thế này, có chuyện gì đâu? Con không thấy Thúy Thúy nên mới hỏi mẹ chứ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-quan-hon-dem-tan-hon-ga-cho-dai-lao-tan-tat/chuong-137-bo-nha-ra-di.html.]
Nhà thường chỉ có hai mẹ con bà ta, hắn đương nhiên hỏi mẹ.
"Hừ!"
Bà Hàn cười lạnh, "Mẹ không biết, con ả đó chắc là không chịu được cô đơn, chạy đi tìm người khác rồi!"
Hàn Quế Binh nhíu mày: "Mẹ nói khó nghe quá."
Nhìn tình hình, không khó đoán.
"Mẹ lại cãi nhau với Thúy Thúy rồi phải không?"
"Lại là lại? Trong mắt con, mẹ là người thích gây chuyện à? Mẹ làm gì chẳng vì con?"
Bà Hàn cảm thấy vô cùng uất ức.
Tất cả những gì bà ta làm đều vì con trai, vậy mà cuối cùng lại bị coi là kẻ thích gây sự, thiên hạ có đạo lý nào như vậy không!
Hàn Quế Binh hít sâu, rồi thở dài.
Cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
"Mẹ, tạm gác chuyện này. Thúy Thúy đâu? Cô ấy đi đâu rồi?"
Trời tối thế này, đừng có chuyện gì xảy ra.
"Mẹ biết đâu, cô ta có chân tự đi được, khu quân đội chỉ có chừng này, chẳng lẽ lạc đường?"
Bà Hàn miễn cưỡng đáp.
"Mẹ có nói gì khó nghe không?"
Hàn Quế Binh nghi ngờ nhìn mẹ, chủ yếu là vì bà có tiền án, trước đây mỗi lần cãi nhau thường bảo Mậu Thúy Thúy cút khỏi nhà này, về quê...
"Không có!"
Bà Hàn tức giận hét lại, rồi mắng: "Anh lo cho vợ thì anh tự đi tìm!"
Bà ta là trưởng bối, không đời nào đi tìm Mậu Thúy Thúy, thật mất mặt!
Để con ả đó biết được, tưởng bà ta đầu hàng rồi!
"Thôi được..."
Hàn Quế Binh bất lực đáp, quay ra ngoài tìm vợ.
Hắn không biết Mậu Thúy Thúy sẽ đi đâu, trong khu quân đội cô ta không có bạn bè hay người thân, chỉ có thể trông cậy vào hắn.
Khu rừng nhỏ cạnh sân tập đã tối om.
Đêm xuống, nơi đó vừa lạnh vừa nhiều muỗi, rất khó chịu.
Hàn Quế Binh không nghĩ tới đó.
Nơi thứ hai hắn nghĩ đến là nhà khách, trước đây hắn thường hẹn hò với Thúy Thúy ở đó, vừa tiện nghỉ ngơi nên hắn nghĩ ngay tới đây.
Xông vào thẳng quầy lễ tân.
Lúc này người trực là một chị phụ nập mập mạp.
"Đồng chí ơi, làm ơn giúp tôi xem có một đồng chí tên Mậu Thúy Thúy ở đây không?"
"Anh là gì của cô ấy?"
Chị ta vừa hỏi vừa lật sổ ghi chép.
"Ồ, có đấy."
"Cô ấy là vợ tôi, chiều nay cãi nhau với mẹ tôi."
Hàn Quế Binh giải thích qua loa, sợ chị ta không tin, còn lôi cả giấy đăng ký kết hôn ra.
Chị ta ngẩn người một lúc, hình như nhớ ra điều gì, nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.
Hàn Quế Binh thấy không tự nhiên.
Cười gượng.
Hắn suýt quên, sau vụ bắt gian, hắn và Thúy Thúy nổi tiếng khắp khu quân đội, chị này chắc nhận ra rồi.
"Lên tầng hai, vẫn phòng cũ, đi lên đi."
Chị ta đưa chìa khóa, giọng điệu hờ hững.
Ánh mắt không còn chút tôn trọng ban đầu, thay vào đó là sự khinh miệt.
Hàn Quế Binh không quan tâm, cầm chìa khóa chạy vội lên lầu.
"Cốc cốc!"
"Ai đó?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, hắn thấy lòng nhẹ nhõm.
Không nói gì, im lặng chờ đợi.
Một lúc sau, Mậu Thúy Thúy ra mở cửa.
Cửa vừa mở, hắn lập tức xông vào, ôm chặt lấy cô ta.
"Cứu... cứu!"
"Là anh!"
"Quế Binh ca?"
Mậu Thúy Thúy ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt từng khiến cô ta say mê.
Vẻ mặt vui mừng của cô ta khiến Hàn Quế Binh nở nụ cười đắc ý.
"Không ngờ anh tìm được em đúng không?"
"Ừ!"
Mậu Thúy Thúy thật sự không ngờ.
Không ngờ hắn lại nhanh chóng tìm mình, và thật sự tìm thấy.
"Sao em lại bỏ đi nữa?"
Nhắc đến chuyện này.
Mậu Thúy Thúy im lặng.
Cô ta biết nói gì đây?
Ở trong ngôi nhà đó, cô ta cảm thấy ngột ngạt.
Cô ta tưởng rằng chỉ cần khống chế được Quế Binh ca, tương lai sẽ được hưởng cuộc sống tốt đẹp.
Nào ngờ, sau khi lấy hắn, phải đối mặt với mẹ chồng khó tính và cuộc sống nghèo khó.
Nếu không liều mình dùng tiền riêng bán bánh bao, giờ đây cô ta đâu dám đến nhà khách thuê phòng.
"Quế Binh ca, em... em không có ý gì với mẹ, chỉ là nhiều lúc bà khiến em cảm thấy ngạt thở."
Hàn Quế Binh thở dài.
"Anh đã nói rồi, nếu mẹ nói gì khó nghe, em cứ giả điếc, coi như không nghe thấy."
"Chúng mình sống tốt là được, mẹ anh cũng không đánh đập ai, không có ác ý."
Theo Hàn Quế Binh, mẹ hắn chỉ là miệng lưỡi khó nghe, nhưng so với những người ở quê coi con dâu như súc vật, đánh chửi tùy tiện thì đã tốt hơn nhiều.
Mậu Thúy Thúy cười khổ.
Thật sự không có ác ý sao?
Mẹ chồng chỉ không có ác ý với con trai, còn với con dâu thì chưa bao giờ coi là người nhà.
Cô ta áp mặt vào n.g.ự.c hắn.
"Quế Binh ca, em chỉ mong có hai chúng ta thôi, như bây giờ, em có gì cũng có thể nói với anh, anh có tâm sự cũng có thể chia sẻ với em..."
"Nhưng mẹ anh thì sao..."
Hàn Quế Binh cũng thấy khó xử.
Mẹ hắn đúng là không giúp được gì, chỉ thêm phiền phức.
Nhiều lúc hắn muốn gần gũi Thúy Thúy, nhưng lại ngại mẹ ở phòng khách, không dám phát ra tiếng động, cũng không thể thỏa mãn.
Mộng Vân Thường
Lâu dần, hắn cũng chán chuyện ấy.
Nhưng hắn cũng không thể đuổi mẹ đi.
Nhà đất ở quê đã bán hết, hắn không có tiền, không có chỗ an cư lập nghiệp.