Từng Muốn Quên Đi, Nhưng Cả Thanh Xuân Đều Là Em - Chương 29

Cập nhật lúc: 2025-10-04 19:10:00
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Giang học thần, danh lâu.”

Tần Chiêu đàn ông mặt, trong đáy mắt thoáng lướt qua một tia tối tăm.

Không khí bỗng trở nên là lạ, rõ ràng hai từng bất cứ tiếp xúc nào, gặp đầu tiên chẳng hề xa lạ.

Cái tên Tần Chiêu từ thời cấp ba vang danh bốn bể, đa phần bạn học kính sợ . Họ dè chừng những lời đồn đại bên ngoài, ghen tỵ với việc chẳng coi nội quy trường gì, ngày ngày sống buông thả, tự tại theo kiểu của riêng .

Giang Nghiên cũng từng đến cái tên , nhưng bao giờ để mắt, bởi vì , bản và đối phương vốn thuộc cùng một thế giới.

, thời cấp ba, tên tuổi Giang Nghiên cũng nhỏ. Thành tích quá xuất sắc khiến trở thành đề tài bàn tán của trường, cũng là niềm tự hào mà các giáo viên luôn mang khoe khoang. Mỗi thi xong kỳ thi học sinh giỏi, cổng Nhất Trung đều sẽ treo băng rôn chúc mừng tên . Dần dà, học sinh trường lân cận cũng đều ít nhiều đến truyền thuyết về “Giang học thần”.

Tần Chiêu – Giang Nghiên.

Hai như thể hai đầu đối lập .

Một bên là “trùm trường” khiến tên sợ, một bên là “học thần” khiến ngưỡng mộ.

Lẽ nên như nước giếng phạm nước sông, đôi bên chẳng liên quan gì đến .

mối quan hệ , Nhan Yểu đơn phương phá vỡ.

Từ khi Nhan Yểu và Tần Chiêu bắt đầu hẹn hò, tên của cả hai thường xuyên xuất hiện trong các cuộc tám chuyện giữa học sinh hai trường. Giang Nghiên vì thế mà thể ghi nhớ cái tên Tần Chiêu.

Ghi nhớ cái trai khiến ai ai cũng ngưỡng mộ ganh tị.

Giang Nghiên rõ, ở Nhất Trung, nữ sinh thầm mến Tần Chiêu hề ít. bởi tính khí ngông cuồng ngang ngược, nên đa các cô gái đều chỉ dám giấu cảm xúc trong lòng.

Mà ngẫm , tình cảm dành cho Nhan Yểu, chẳng cũng thế ?

Khi tin Nhan Yểu hẹn hò với Tần Chiêu, ít xung quanh trầm trồ khen là trời sinh một cặp. Giang Nghiên thì từng vô tình thấy nữ sinh bàn tán lưng rằng Nhan Yểu xứng với Tần Chiêu.

Khi , tức giận chịu nổi, ngay mặt đám con gái đó mà hỏi ngược câu: “Cậu thì xứng chắc?”

Chuyện trôi qua bao năm, chẳng còn nhớ rõ cảnh lúc đó , nhưng cảm xúc phẫn nộ khi câu , tới nay vẫn còn rõ mồn một trong trí nhớ.

Anh luôn cảm thấy, là Tần Chiêu xứng với Nhan Yểu thì đúng hơn.

Giang Nghiên hiếm khi mang ác cảm với một từng gặp mặt, nhưng Tần Chiêu là kẻ mà căm ghét nhất thời cấp ba.

Không ai thứ hai.

Giang Nghiên hiểu rõ, cảm xúc trẻ con gọi là “ghen tị”. giờ mười năm trôi qua, trai non nớt ngày nào cũng trưởng thành, mà mỗi đối diện với Tần Chiêu, vẫn chẳng thể nào bình tĩnh hơn chút nào.

Vẻ mặt lạnh lùng, đường viền hàm siết chặt, chằm chằm đàn ông cách đó ba bước, đến cả khí xung quanh cũng thoáng lộ chút lạnh lẽo.

vẫn ghét đàn ông . Ghét sự kiêu căng và ngạo mạn của , ghét cả quá khứ giữa và Nhan Yểu, ghét luôn cái hình xăm khốn nạn ở chỗ nào .

“Anh Tần, danh lâu.”

Cũng là câu chào , nhưng giọng Giang Nghiên lạnh tanh như thể chẳng thèm che giấu chút cảm xúc nào.

Tần Chiêu như ngờ mọt sách mặt đến , nhướng mày một cái, cũng hiểu ngay là do chuyện năm xưa giữa và Nhan Yểu quá ầm ĩ, đến mức cả cắm đầu học như đối phương cũng chút ít.

Trong đáy mắt thoáng qua một tia hứng thú, nụ mặt Tần Chiêu càng sâu, nhưng đáy mắt chẳng lấy chút ấm áp.

Anh sự bài xích của Giang Nghiên với , dĩ nhiên , ai mà vui khi bạn gái đang uống rượu cùng bạn trai cũ?

thì chứ?

Cuối cùng, Nhan Yểu vẫn sẽ bên thôi.

Đến lúc đó, ai thắng ai thua, rõ ràng như ban ngày.

Nhớ thời gian cấp ba, mấy thằng em bên cũng từng nhắc khéo, Tần Chiêu mọt sách chắc là sớm mơ tưởng Nhan Yểu .

“Giang học thần khách sáo , dạo đang công tác ở thế?” Tần Chiêu mở lời, bộ đồ tây thẳng thớm khoác lên mang theo một chút hoang dã, y như giọng điệu lúc .

Trước mặt Tần Chiêu, Giang Nghiên luôn chút lu mờ, giống như hồi cấp ba . Khi bạn bè nhắc đến Tần Chiêu là mắt sáng rỡ, hào hứng tám đủ chuyện về những “huyền thoại học đường” của . khi nhắc đến Giang Nghiên, thì ngoài thành tích , chẳng ai kể gì thêm.

Thế nhưng hiểu vì , khoảnh khắc hai đối diện lúc , khí thế của Giang Nghiên chẳng hề kém cạnh Tần Chiêu chút nào.

Tần Chiêu ngạo khí lồ lộ, nhưng Giang Nghiên toát lên một kiểu nội liễm sâu sắc, vẻ bình thản gương mặt hề giảm sút, dẫu đối mặt với “ yêu cũ nổi danh” như Tần Chiêu cũng hề lúng túng thất thế.

“Hiện tại đang giảng dạy ở Đại học Q, Tần thì đang việc ở ?”

“Đại học Q ? Trường danh tiếng đấy.” Tần Chiêu híp mắt, ánh mang hàm ý sâu xa. “ thì chẳng tài giỏi như , chỉ quản lý công ty nhỏ trong nhà thôi.”

Tự xưng là “ bản lĩnh”, thế nhưng thái độ ngang tàng chẳng chút khiêm tốn nào.

Dĩ nhiên Giang Nghiên tin lời . Cái gọi là “công ty nhỏ”, vẫn qua chút ít. Tần thị bất động sản khởi nghiệp từ hơn mười năm , đến nay quy mô hề nhỏ. Tuy phản ứng khi niêm yết quá nổi bật, nhưng từ khi chuyển giao cho Tần Chiêu quản lý, tốc độ phát triển cực kỳ đáng nể. Giờ đây lấn sân sang mảng ăn uống và bán lẻ, tài sản chạm mốc trăm tỷ cũng chẳng chuyện khó tin.

Điểm , Giang Nghiên thể thừa nhận Tần Chiêu xuất sắc. thì ?

Khóe môi khẽ cong lên một độ cong gần như nhận , trong lòng vẫn cảm thấy đàn ông mặt quá mức tự tin.

Anh chỉnh cổ áo cho phụ nữ bên cạnh, đó nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Khi chạm làn da lạnh buốt của cô, bản cũng vô thức siết chặt hơn một chút.

Anh bao giờ nghĩ sẽ thua Tần Chiêu, điều duy nhất sợ là thua trong lòng Nhan Yểu, là đủ nặng ký trong tim cô.

“Đi thôi?” Giang Nghiên lên tiếng, giọng nhẹ nhàng, chẳng buồn đoái hoài đến sự hiện diện của Tần Chiêu bên cạnh.

Nhan Yểu “ừm” khẽ một tiếng, đó đầu về phía vẫy tay với Tần Chiêu: “ đây.”

Giang Nghiên thì lập tức kéo tay Nhan Yểu rời , nhưng kịp bước mấy bước, thấy giọng Tần Chiêu vang lên lưng: “Nhan Yểu, chuyện ban nãy, nghiêm túc đấy.”

Bước chân đàn ông khựng trong chớp mắt. Anh cụp mắt, giấu bộ sự bất an thoáng qua sâu tận đáy đồng tử.

Chuyện gì cơ? Là chuyện gì?

“Nếu cần giúp, chỉ cần gọi điện cho .”

Tần Chiêu thế, rõ ràng là nhắn với Nhan Yểu, nhưng hiểu Giang Nghiên cảm thấy như một lời tuyên chiến gửi thẳng mặt .

Như thể đang : Anh xem, giữa và cô những bí mật , thiết nhất với cô , mà là .

Tay đang nắm lấy tay Nhan Yểu siết càng lúc càng chặt. Vẻ mặt Giang Nghiên đổi, nhưng chẳng ai rằng, trái tim lúc sớm rối bời.

Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, cho cô bất kỳ cơ hội vùng nào, như thể chỉ cần giữ tay, thì trái tim cô cũng chạy mất.

Nhan Yểu gì, chỉ khẽ vẫy tay nữa, xem như hồi đáp lời Tần Chiêu.

Sau đó, cô nghiêng đầu đàn ông vẫn còn như trời trồng bên cạnh, cảm nhận sự bất thường nơi , liền lên tiếng: “Còn đó gì? Đi thôi, em khát nước .”

Giang Nghiên dường như lúc mới hồn, ngẩng đầu chạm ánh mắt của Nhan Yểu, ngay đó, trong lòng bàn tay truyền đến một cảm giác ngứa ngáy, là cô đang gãi tay .

Môi khẽ mím , sự bất an trong lòng dường như cũng vơi đôi chút. Anh hít sâu một , bước về phía xe, mà , bước chân trở nên kiên định hơn nhiều.

Trước cửa quán bar, Tần Chiêu theo bóng lưng hai lên xe, mãi đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, nụ mặt mới từng chút một tắt lịm, trong mắt phủ lên một tầng băng lạnh khó hóa giải.

Trong xe, Nhan Yểu ở ghế phụ, tay cầm chiếc bình giữ nhiệt kiểu dáng cổ lỗ. Mới uống một ngụm liền phát hiện trong đó là nước mật ong pha sẵn.

Cô vốn chẳng thích thứ , nhưng trong lòng hiểu rõ nước mật ong, giúp giải rượu.

Uống hai ngụm, cô vặn nắp , đặt sang bên cạnh. Tầm mắt hướng ngoài cửa xe, cảnh vật vùn vụt trôi ngược, một lúc lâu mới khẽ cất lời: “Em với Tần Chiêu gì cả, chỉ là uống rượu bình thường thôi.”

Tay Giang Nghiên đang cầm vô lăng khẽ siết , vẻ mặt đổi, nhưng ánh mắt tối hơn vài phần.

Anh nhớ mấy đoạn meme từng vô tình mạng: lời thoại kinh điển của tra nam tra nữ luôn là: “ với thật sự gì.”

Giang Nghiên cũng , do yêu quá rõ ràng nên mới Internet bóc trúng tâm tư, suốt ngày đề xuất mấy bài kiểu đó .

“Em còn giữ liên lạc với ?”

Một lúc , Giang Nghiên lên tiếng, hỏi một câu mà thừa đáp án.

“Ra nước ngoài là cắt liên lạc luôn, chỉ mới gặp thời gian gần đây.” Nhan Yểu đáp, chẳng rõ vì bổ sung một câu: “Yên tâm , em với chỉ là bạn.”

Bình thường Nhan Yểu kiểu thích giải thích, gặp tình huống thế , nếu đối phương nghi ngờ cô bắt cá hai tay thì chia tay luôn cho nhanh gọn. Cô chuyện phản bội tình cảm, cũng thích khác chất vấn kiểu đó.

hiểu vì , mỗi khi đối mặt với Giang Nghiên, cô chẳng thể cứng rắn như tưởng tượng. Đến mức sợ hiểu lầm nên còn lặp một nữa.

Thế nhưng cô ngờ rằng, câu buột miệng vặn dẫm trúng một trong những câu “quote” kinh điển của hội gái hư.

Một trận chua xót khó diễn tả dâng lên trong lòng. Giang Nghiên Nhan Yểu dối, cô kiểu giấu giếm. Nếu thực sự giữa cô và Tần Chiêu gì mờ ám, cô dứt khoát chia tay .

Anh chỉ hiểu tại thể giữ quan hệ bạn bè bình thường với yêu cũ, thậm chí giữa họ lẽ từng xảy nhiều chuyện mật hơn thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tung-muon-quen-di-nhung-ca-thanh-xuan-deu-la-em/chuong-29.html.]

Nhìn con đường vắng vẻ phía , bầu khí trong xe cũng bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Giang Nghiên lên tiếng, Nhan Yểu cũng chọn im lặng.

Giang Nghiên thể sẽ nghĩ lung tung, nhưng cô giải thích . Một ở căn hộ, một là hôm nay. Những điều dư thừa, cô thêm, cũng chẳng thấy cần thiết.

Có lẽ trong lòng Giang Nghiên, việc cắt đứt liên lạc với Tần Chiêu mới là kết cục lý tưởng. nếu chỉ vì cảm giác bất an yếu ớt … thì đó sẽ còn là Nhan Yểu nữa.

Dọc đường ai lời nào, chiếc Land Rover đen nhánh từ từ dừng lầu chung cư. Đã đến lúc chia tay.

Thế nhưng ngoài dự đoán, cả hai ai cử động, bầu khí cứ thế rơi trạng thái giằng co kỳ lạ.

“Muốn uống rượu, thể uống với em.”

Không bao lâu , đàn ông bất ngờ mở lời, phá vỡ sự im lặng trong xe.

“Nếu cần gì, cũng thể giúp em.”

Tầm mắt Nhan Yểu khựng , đầu đàn ông bên cạnh, kết quả là bất ngờ đụng ánh mắt nóng rực của .

Trên mặt đàn ông thoáng nét hờn dỗi, kỹ còn lộ chút tủi .

Trong bóng tối, con ngươi như lóe lên ánh lửa, như đang âm thầm lên án hành vi của cô tối nay.

Nhan Yểu khẽ sững , lát cong môi : “Anh đang ghen đấy ?”

“Ừ,” thẳng thắn thừa nhận, chút do dự, “Vì thật lòng thích em.”

Vì thích, cho nên mới để bụng từng chút một.

Trong tình yêu, chẳng ai gọi là rộng lượng thật sự, sự “hiểu chuyện” đều là vì nhẫn nhịn khi yêu.

Nhan Yểu đàn ông mặt, trong tai vẫn vang vọng giọng điệu quá đỗi điềm tĩnh của khi câu đó.

Không chất vấn tức giận, cũng chẳng giả vờ bao dung để giữ thể diện. Khi thừa nhận bản ghen tuông, vẫn bình thản và khách quan, như đang trình bày một sự thật, yêu cô.

Không ngờ rằng, Nhan Yểu thấy dáng vẻ của Giang Nghiên thật đáng yêu quá chừng.

Thu vẻ sững sờ mặt, Nhan Yểu chống cằm, thong dong đàn ông bên ghế lái, giọng mang theo vài phần trêu chọc: “Vậy bây giờ đây?”

“Anh đang giận ?”

Trong ánh trêu đùa của cô, đàn ông cụp mắt xuống, lúc mới nhận hình như vô thức thổ lộ một nữa.

“Ừm… chút giận.”

Anh giận, để tâm. Không chỉ là chuyện tối nay, mà còn cả hình xăm cô nữa.

cảm xúc trẻ con, vô nghĩa, nhưng dù lý trí đến những bài toán phức tạp, thì riêng chuyện liên quan đến Nhan Yểu, chẳng thể giữ lý trí nào cả.

Ngay lúc đó, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên má , kịp phản ứng, ánh sáng mắt liền vụt tắt, môi bỗng một làn ấm áp bao phủ.

Là một nụ hôn mang theo chút xoa dịu.

“Giờ thì ? Đỡ ?”

Tay đang nắm vô-lăng bỗng siết chặt , Giang Nghiên phụ nữ từ lúc nào tháo dây an và nghiêng sang. Trong ánh mắt đầy ý của cô, vô thức đáp:

“Chưa đủ.”

Ngay đó, cô cúi hôn lên môi thêm một nữa.

Lần , đầu lưỡi cô lướt qua môi , nhẹ nhàng c.ắ.n lấy, mang theo sự dịu dàng khôn xiết.

Các đường gân mu bàn tay nổi bật lên rõ rệt, dáng ghế lái vẫn động đậy, thì vẻ điềm tĩnh nhưng thở dồn dập tố cáo hết thảy cảm xúc của lúc .

“Vậy thì ?”

Nhan Yểu dùng ngón tay cái vuốt qua khóe môi , ánh mắt rơi lên đôi môi hôn đến đỏ bừng, thở nhẹ nhàng như mê hoặc lòng , như thể yêu tinh dụ dỗ lúc đêm khuya.

Lần , trả lời.

ánh như lửa đổi màu.

“Tách ——”

Là tiếng dây an tháo .

“Rầm ——”

Lửa cháy chỉ trong chớp mắt. Bàn tay nãy còn đặt vô-lăng lập tức kéo lấy gáy cô, tay còn vòng qua lưng cô, cả đè lên, giam chặt cô trong ghế phụ.

Anh cúi đầu, hung hăng chiếm lấy môi cô, cho kháng cự, mạnh mẽ tách môi cô , chiếm trọn thở, lưỡi quấn lấy lưỡi, cuốn lấy

Chiếc sơ mi thẳng thớm bắt đầu nhăn nhúm, tấm lưng phía căng do động tác mạnh mẽ, lộ rõ đường cơ bắp rắn chắc. Tay siết chặt lấy cô, mang theo khí thế cho phép phản kháng, nụ hôn cũng vì thế mà càng thêm bá đạo.

Không ai ngờ , một Giang giáo sư thường ngày nhã nhặn thư sinh, mặt dã tính thế , hoặc lẽ, vốn dĩ đó mới là bản chất sâu trong , chỉ là bao năm qua ai thể chạm đến. Chỉ con gái tên Nhan Yểu mới khơi dậy nó.

Nhiệt độ trong xe dần tăng cao. Với kiểu chuyện , tất nhiên Nhan Yểu cũng kiểu yên mặc gì thì .

Ngay khi đè xuống, đôi tay mảnh mai của cô vòng qua cổ , như thể hai một sự ăn ý ngầm khó thành lời.

Son môi hôn đến nhòe hết, dính lên là môi ai, trong nụ hôn lẫn mùi rượu nhẹ, lẽ còn cả vị ngọt của mật ong trong ly nước ban nãy.

Học cách đổi nhịp thở, sinh viên Giang giờ đây xem như nghề, bàn tay giữ chặt gáy cô liên tục chuyển động, môi lưỡi tách trong khoảnh khắc lập tức dính lấy, thỉnh thoảng còn kéo theo sợi tơ bạc mà chẳng rời.

Như thể nuốt trọn cô bụng.

Cổ áo sơ mi vốn chỉnh tề chẳng từ bao giờ kéo xộc xệch, trong lúc nào , nụ hôn của Giang Nghiên trượt lên bờ vai lộ từ áo dây, men theo da thịt mịn màng dần dần lên, khẽ c.ắ.n tai cô, thở dồn dập: “Về , sẽ là uống với em.”

Tay Nhan Yểu từ gáy nhẹ nhàng vuốt xuống yết hầu , đôi môi nóng rực đặt lên xương quai hàm dừng bên cạnh yết hầu, chút khách khí mà hôn mạnh một cái.

Một tiếng rên khàn khàn bật từ cổ họng, đàn ông căng chặt, dám nhúc nhích, chỉ dám vùi đầu hõm vai cô.

“Ngoan nào, thầy giáo nhân dân say xỉn .”

Giọng cô vang lên, vang vọng trong gian kín bưng của xe, cũng vang vọng trong lòng .

“Anh mà.” Anh phản bác, chịu thua, chỉ là giọng khàn đặc chẳng chút sức thuyết phục nào.

Ngay đó, một cảm giác tê rần như điện giật truyền đến từ cổ.

“Phải gương cho học sinh chứ.”

Lần , gì nữa.

Chiếc xe yên tĩnh đến độ chỉ thấy tiếng thở dốc.

Nụ hôn vẫn tiếp tục, từng cái từng cái, khiến Giang Nghiên như bên bờ sụp đổ.

“Nếu phát hiện thì ?” Nhan Yểu bỗng hỏi, giọng chẳng chút áy náy nào, ngược còn mang theo ý mờ mờ.

“Anh… mai mặc áo cổ lọ.” Anh đáp, giọng chẳng còn nửa phần điềm tĩnh ngày thường.

nhịn bật , thành quả cổ , như thưởng, cúi xuống hôn thêm một cái.

“Ngoan lắm.”

Hai chữ khiến tim Giang Nghiên run lên một nhịp.

Anh dụi đầu vai cô như thể chịu hết nổi, chẳng rõ là đau đớn sung sướng.

Người đàn ông đang chìm trong biển lửa lẽ cũng quên mất bây giờ đang là giữa mùa hè nóng như đổ lửa.

Mặc áo cổ lọ cái gì chứ?

【Tác giả lời

Giang Nghiên: Hôn nữa , chịu .

 

 

 

 

 

Loading...