Sáng , Lâm phủ  bắt đầu bằng tiếng “cộp—cộp” quen thuộc của cân đồng, mà bằng tiếng chân  hớt hải.
Từ cổng ngoài đến hành lang, gió mang theo mùi mực mới và mùi loạn.
Một gã sai vặt của thương cục lao , quỳ phịch xuống  thềm:
“Lão gia! Hộ bộ gửi công văn! Lô gốm dâng quan phủ  trả về, nghi hàng kém! Người ký nhận là… Lâm công tử!”
Trong thư phòng, chiếc bút trong tay Lâm Trọng gãy  đôi. Ông bật dậy, giọng trầm như gió  giông:
“Gọi Lâm Bội!”
Công tử Lâm gia chạy , áo còn vương bột phấn. Hắn quỳ gối, giọng run:
“Cha… con chỉ  giúp  mở đường  nha môn. Lò   hàng , ai ngờ...”
“Câm!” Tiếng quát dội đến tận hành lang.
“Gốm dân dùng, sai còn cứu . Gốm tiến công, nứt một vết là tội! Hộ bộ  ghi ‘nghi gian trá’, e chỉ chờ Hình bộ tra đến!”
Tần thị từ phòng trong chạy , mặt tái:
“Lão gia bớt giận! Con nó dại dột,     tin . Hay cho nó tránh  một thời gian, đợi yên  về?”
“Tránh?” Lâm Trọng đập mạnh bàn. “Để   vạch cả họ   ?”
Giữa cơn rối, cánh cửa mở khẽ.
Lâm Diệu Yên bước , áo lụa hạnh nhạt, tóc búi gọn, tay ôm tập sổ dày.
Mùi mực công văn, mùi phấn son, và cả mùi sợ hãi trong phòng quyện .
Nàng khom , giọng điềm đạm:
“Cha, nhi nữ xin   bàn chút việc.”
Lâm Trọng nén giận, hạ giọng: “Đọc .”
Nàng lướt qua công văn, ánh mắt dừng ở hai chữ “kém chất” và “đình chỉ thương quyền”. Hai chữ  – như lưỡi d.a.o cắt ngang cổ họng cơ nghiệp.
Nàng đặt công văn xuống:
“Quan nha  cần hàng  hảo, họ cần một  chịu  và một khoản phạt  tên. Nếu để họ tra, họ sẽ ‘đúng’ cho đến khi nhà  ‘c.h.ế.t’.”
Tần thị gắt: “Ngươi  hồ đồ! Đây là quan,   khách chợ!”
“Chính vì là quan,” Diệu Yên mỉm , “nên họ càng thích  đường rút. Ta trả đúng tiền, sửa đúng cách, họ cũng cần giữ mặt mũi.”
Rồi  sang cha:
“  chịu trách  thể là Lâm Bội. Phải là con.”
“Không !” Lâm Trọng gằn. “Con là nữ tử, sắp gả  ,  đến nha môn? Người   nát mặt Lâm gia!”
Nàng cúi đầu:
“Để    một bữa còn hơn để họ đóng cửa nhà  cả đời. Cha chọn .”
Câu  rơi xuống như mũi châm nhỏ, nhưng xuyên trúng điểm huyệt.
Tần thị nhào tới: “Nữ nhân  mặt ở nha môn là chuyện lạ đời! Lão gia,  !”
Diệu Yên im lặng, chỉ khẽ mở sổ. Dòng chữ trong đó gọn gàng, mực còn thơm:
    •    Mức phạt theo lệ Hộ bộ.
    •    Quy trình kiểm hàng mới.
    •    Danh sách lò  thế.
    •    Thời hạn giải trình.
Lâm Trọng  hàng chữ , lặng . Nàng  khẽ, giọng  run:
“Cha từng cược một chuyến lụa mùa lũ. Nay con cược một chuyến thương quyền. Nếu thua, con chịu.”
Không khí nặng như đá. Một lúc lâu, Lâm Trọng thở dài:
“Được. Nếu con  ,   đổi lời.”
Ông đặt bút xuống giấy: Chuẩn y.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tuong-phu-co-thuong-nhan/chuong-2-thuc-thoi-la-nu-nhan-kiet.html.]
Giờ ngọ, Diệu Yên  áo thanh, mang theo hai hòm bạc phạt và ba tờ văn thư. Tiểu Hương run, ôm rương mà hít thở như sắp  chiến trường.
“Đừng sợ.” Nàng . “Ta  cầu xin,   việc.”
Nha môn Hộ bộ mát lạnh mùi giấy cũ. Nàng  chậm, dáng ngay ngắn, ánh mắt  cao,  thấp.
Quan lang trung tiếp nàng là  trung niên,  sắc, hỏi ít. Nàng  quanh co – đưa giấy,  thẳng:
“Lâm phủ sai, xin chịu phạt, tự khắc phục. Chỉ xin giữ thương quyền, để còn chuộc  bằng việc .”
Ông  nhướng mày: “Ngươi là ai mà dám nhận   thương cục?”
“Lâm Diệu Yên, trưởng nữ Lâm phủ. Sắp nhập tướng phủ.”
Chỉ một câu,  khoe,  hạ.
Nét mày   dịu .
Một canh giờ , văn thư phúc đáp  ngắn gọn:
“Phạt bạc theo lệ. Giữ thương quyền. Giám sát ba tháng.”
Con dấu đỏ rơi xuống, mực thấm như tiếng thở dài  giải thoát.
Diệu Yên cúi chào, trong lòng khẽ mỉm : Quan trường cũng chỉ là sổ cái, chỉ khác loại mực dùng thôi.
Chiều, tin về đến Lâm phủ.
Tần thị mừng đến rơi khăn: “Phúc lớn! Giữ  thương quyền !”
 niềm vui  kịp tắt,  thương hội  mang đến một rương gỗ:
“Trụ sở thương cục Lâm phủ dời lên kinh. Người giữ ấn: Lâm Diệu Yên.”
Cả phòng c.h.ế.t lặng.
Tần thị tái mặt: “Cái gì?!”
Diệu Yên bước , bình thản như gió:
“À, Hộ bộ bảo để tiện giám sát. Cha  chuẩn y .”
“Ngươi dám chuyển ấn?”
“Không dám. Chỉ  theo giấy  ký. Di nương giữ năm hiệu buôn, Lâm Bội ba cửa hàng, cuối tháng gửi sổ về trụ sở. Ai chậm, phạt như quy chế.”
Tần thị nắm ghì mép bàn, giọng run:
“Ngươi ép cả nhà ?”
“Không. Con chỉ dời nơi giữ ấn, để khỏi mất.”
Rồi nàng rót , đặt nhẹ chén  mặt bà:
“Việc nóng con  . Trà còn ấm, di nương uống .”
Lâm Bội tái mét, giọng run:
“Thế…  quản gì?”
“Tây chợ.” Nàng đáp nhẹ. “Chỗ  vui. Chỉ cần đừng ký  ai nữa là .”
Lâm Trọng  con gái, ánh mắt phức tạp.
Ông cầm công văn, tay run khẽ, cuối cùng :
“Làm , ai cũng  phần. Làm dở,   che.”
“Con  cần che.” – nàng đáp, môi cong lên. – “Con chỉ cần con dấu.”
Đêm, trong phòng, nàng gói  văn thư, thử ấn mới, hạ bút dặn Tiểu Hương:
“Chuẩn  lên kinh. Mang ít đồ thôi, giấy mang đủ.”
Tiểu Hương hỏi khẽ: “Tiểu thư   dâu mà như … mở chi nhánh ?”
Diệu Yên , mắt ánh lên giữa ánh đèn:
“Cũng đúng. Tướng phủ  thương cục, đều là chỗ cần   buôn lời và giữ sổ.”
Ngoài hiên, gió sông Nam Thành thổi qua, mang theo hương giấy mới.
Một chương mới trong cuộc thương – hôn – quyền của nàng bắt đầu từ đó.