Khi bóng đêm phủ kín phủ Tạ, Diệu Yên vẫn  bên bàn, ánh nến hắt lên trang giấy dày chữ. Nàng vốn   tướng quân Tạ Vũ Nghiêu thường trú doanh, ít khi về nhà, nên cứ thảnh thơi xem  sổ sách trong kho,y phục   chỉ độc một lớp trung y mỏng mảnh. Ai ngờ, cửa hé mở, bóng  cao lớn bước .
Tiểu Hương giật nảy , kinh hô: “Tướng... Tướng quân!” Nàng vội vàng cúi ,  nhanh chóng lui hẳn  ngoài, để  nàng trong phòng ngập trong sự lúng túng.
Tạ Vũ Nghiêu dừng  bên cửa, ánh mắt như ánh gươm rút nửa chừng: “Giờ  nàng còn  ngủ?”
Diệu Yên ngẩng đầu lên khẻ  :
“Thiếp đang xem  sổ sách trong phủ. Mẫu   giao việc quyền quản gia  cho , nên cần  xem qua cho tường tận.”
Chàng khẽ cau mày, giọng trầm mà đều:
“Giờ  canh hai, còn  nghỉ?”
Nàng khẽ , giọng nhỏ nhẹ:
Chỉ còn hai quyển nữa là xong,  định xem hết  mới nghỉ. Mà…  hôm nay phu quân  trở về sớm? Thiếp ngỡ  còn ở quân doanh, nên  chuẩn  cơm tối "Nói dứt lời, nàng chợt cúi  xuống bộ trung y mỏng manh  , khuôn mặt lập tức ửng đỏ. Tay chân luống cuống, nàng vội kéo áo khoác phủ lên, giọng lắp bắp:
“Phu quân mau  tắm  nghỉ ngơi  … Thiếp còn  xem xong sổ sách, lát nữa sẽ  .”
Khóe môi Tạ Vũ Nghiêu giật nhẹ —  rõ là   nhịn . Chàng  vòng   bàn, ánh đèn soi xuống nửa khuôn mặt nghiêng nghiêng, giọng thấp:
“Nghe  nàng sợ ma, đêm  dám ngủ một ?”
Nàng trừng mắt: “Ai… ai  thế?”
“Là  .”
“…”
Không   gì, nàng vội cúi đầu. Cây bút trong tay trượt khỏi ngón, lăn xuống bàn. Tạ Vũ Nghiêu tiện tay nhặt lên, thấy mực còn ướt, bèn đặt , giọng chậm rãi:
“Xem sổ ban ngày  , đêm  chong đèn. Hay là…”  ngừng một chút, ánh  sâu thêm một tầng, “… nàng sợ lên giường?”
“Không !” Nàng phản ứng nhanh đến mức chính  cũng giật .
Chàng nhướng mày, “Vậy thì…”
Chưa kịp dứt lời, nàng liền cúi xuống, giả vờ ghi thêm vài dòng, “Thiếp còn vài con   đối, ngủ muộn một chút cũng —”
Tạ Vũ Nghiêu   thêm, chỉ tiến , sải bước chậm rãi. Khi còn cách một bước, bàn tay rắn chắc bất ngờ luồn qua eo nàng.
“Á—!”
Nàng  kịp kêu,  thể  rời khỏi mặt đất.
“Chàng…   gì đấy!”
“Đưa nàng  ngủ.”
“Thiếp còn  xem xong sổ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tuong-phu-co-thuong-nhan/chuong-7-mot-bua-com-mot-phen-do-khoc-do-cuoi.html.]
“Mai xem.”
“Mai  bận!”
“Càng nên ngủ sớm.”
“Chàng thả  xuống ngay!”
“Không.”
Mỗi câu của nàng   chặn  bằng một chữ gọn lỏn, bình thản như  chuyện binh pháp. Nàng vùng vẫy, tóc xõa , một sợi dính  cổ áo , gương mặt kề sát n.g.ự.c áo đen mát lạnh. Mùi t.h.u.ố.c  áo gợi lên cảm giác  xa  gần.
“Chàng… thật là kẻ vô sỉ nhất thiên hạ!” Nàng c.ắ.n môi, giọng run run.
“Ừ.” Hắn cúi sát, giọng trầm ấm. “ thiên hạ ,  chỉ vô sỉ với một  nàng .”
“…”
Nàng  giận   hổ. Tay đ.ấ.m  vai : “Tướng quân mà  năng thế ?”
“Không  tướng quân. Là phu quân.”
Nàng cứng ,  kịp đáp,   đặt nhẹ xuống giường. Màn mỏng lay động, hương nến vờn quanh. Cả gian phòng chìm trong thứ yên lặng nửa ngượng nửa buồn .
Nàng cố nghiêng  tránh, miệng vẫn lắp bắp:
“Thiếp…  chỉ   ngủ sớm để mai  doanh trại sớm…”
“Ừ.”
“Vậy thì ngủ , …  gì   sát thế?”
“Canh cho nàng.”
“Canh cái gì?”
“Canh nàng  lén dậy  sổ.”
“Chàng—!”
Tiếng “”  dứt, bóng màn nghiêng nghiêng, tiếng  khẽ tan trong gối. Bên ngoài trăng mờ, trong phòng thì sáng như ngà. Một lát , giọng nàng thều thào:
“Tướng quân đúng là…    sợ ma, chỉ sợ .”
Câu   khiến  , tiếng  thấp mà dài, như  sợi vui vướng nơi ngực.
Ngoài song, gió khẽ thổi lay nhành trúc, bóng trăng nghiêng soi nửa mảnh màn hoa.
Trong phòng,  thở quyện  , như sương mỏng phủ lên tơ liễu.
Đêm , xuân sắc ngập tràn, mà tiếng  của nàng vẫn vương mãi giữa hư .